Tô Tử Câm thấy Cố Lâm Uyên rốt cuộc cũng bình tĩnh lại.
Nàng hít sâu một hơi, nước mắt ào ào chảy ra, đầy bụng ủy khuất.
“Ta muốn giải thích với ngươi, nhưng ngươi lại không nghe.”
Tô Tử Câm hồng mắt, mím chặt môi.
“Thật xin lỗi, nàng nói đi, ta nghe.”
“Ta không muốn đi, ta chỉ muốn đưa bọn họ đi thôi.”
Cố Lâm Uyên sững sờ, sau khi tỉnh táo lại, hắn mới phát hiện, chính mình bị kích động tới váng đầu rồi.
Nếu như Tô Tử Câm thật muốn đi sẽ không ngăn cản Hạ Dực Thần giết hắn.
Bởi vì chỉ cần hắn không chết, Tô Tử Câm chạy trốn tới chân trời góc biển đều không được gì.
Hắn sẽ tìm, đào sâu ba thước, tấc đất không bỏ.
Tô Tử Câm hít sâu một hơi, hai mắt đỏ hồng.
“Ta cũng không muốn lừa ngươi, ta nam trang sống mười bốn năm. Mười bốn năm sau, ta là hoàng đế bù nhìn không quyền không thế, ngươi là Nhiếp Chính Vương quyền cao chức trọng.”
“Ngươi muốn ta đứng ở lập trường gì nói cho ngươi, ta thật sự là nữ tử?”
“Cố Lâm Uyên, ngươi đối với ta như vậy, ngươi không có lương tâm.”
Cố Lâm Uyên cúi đầu, khẽ hôn gương mặt Tô Tử Câm, giọng hắn có chút khàn khàn nghẹn ngào.
“Là ta sai.”
Là hắn quá manh động, là hắn quá sợ mất đi, hai đời sinh ly tử biệt, đau đớn không chỉ mình nàng, thật sự hắn cũng đau.
Ly biệt nhiều, sẽ sợ ly biệt.
Cho dù hắn lạnh lùng đối với thế gian này lâu như vậy, cũng sẽ sợ.
Sợ hãi sẽ váng đầu, váng đầu liền sẽ làm chuyện sai.
Hắn lạnh lùng với thế gian này, đó là bởi vì từ trước nay không ai có thể khiến hắn động tâm.
Bây giờ người kia đã xuất hiện, hắn cũng không có biện pháp lạnh lùng đối mặt giống như trước.
Tô Tử Câm nhìn hai tròng mắt Cố Lâm Uyên, thấy hắn thống khổ, hắn hổ thẹn, hắn tự trách.
Phảng phất từ bên trong đôi mắt kia, nàng nhìn thấy kiếp trước và kiếp này, chứng kiến những đau khổ chôn dấu sâu trong ký ức.