Một khắc sau, trên tường hậu viện của Trấn Viễn tướng quân, mọc ra thêm hai cái đầu.

Chính là Hạ Thiên Túng và Hạ Triều Ca.

Hạ Thiên Túng tỏ vẻ cực kì cạn lời, hắn đường đường là một thái tử, lại ôm tường nhà thần tử!

Nếu như bị phát hiện, mặt mũi đều mất hết!

Bất quá, vì bồi Hạ Triều Ca, hắn cũng chấp nhận vậy.

Sau khi bò lên trên đầu tường, cảnh tượng bên trong viện thu hết vào mắt.

Ở một bãi đất trống trong viện, một người tay cầm trường kiếm đang luyện kiếm ở trong sân.

Một thân bạch y, một đôi mắt đẹp như hắc ngọc, da thịt trắng nõn, mũi cao thẳng, trên trán còn có một tầng mồ hôi trong suốt, thiếu niên đang luyện kiếm kia chính là Hề Minh Húc.

Thấm thoát mười năm, đứa bé vừa có tính trẻ con lại kiên cường trước đây đã lớn thành một thiếu niên nhanh nhẹn.

Cực sống mười năm sa trường, cũng không lưu lại bất cứ vết trầy xước thô ráp nào trên gương mặt đẹp đẽ của Hề Minh Húc.

Nhưng lại khiến khí phách trên người hắn có sự khác biệt.

Hắn bây giờ, tự tin, anh khí bừng bừng phấn chấn, hai con ngươi sáng như sao trời, lấp lánh lại thâm thúy.

Vừa nhìn thấy đã biết, thằng nhãi này lại là một tên trêu hoa ghẹo nguyệt, bắt được vô số con tim thiếu nữ.

Mãi cũng không bớt lo được nha!

Hạ Triều Ca cứ lẳng lặng nhìn Hề Minh Húc như vậy.

Cùng với Thương Lăng trong trí nhớ của nàng dần dần trùng lấp.

Không hổ là Thương Lăng, dù là chuyển thế đầu thai, khí phách vẫn động lòng người như trước, ở đâu cũng có thể tỏa sáng.

Chỉ là Hề Minh Húc trước mắt so với Thương Lăng có thêm mấy phần tươi trẻ, nhưng lại thiếu vài phần bá khí.

Lúc Hạ Triều Ca nghe nói Hề Minh Húc trở lại kinh thành, đã muốn đi xem hắn một chút.

Một là nhìn hắn hiện tại biến thành cái dạng gì rồi.

Hai là quan sát một chút, hắn có xảy ra chuyện xấu gì không.

Dù sao, sau hạnh phúc mười lăm năm của Hạ Triều Ca, nàng mơ hồ có một loại cảm giác, “ngày lành” sắp đến đầu.

Hoả Tinh và Dao Cơ sẽ không dễ dàng buông tha nàng.

Thương Lăng à Thương Lăng, cứ làm nàng lọt hố thê thảm là sao.

Hạ Triều Ca gào thét ở trong lòng, nhân tiện còn kéo Vọng Thư ra mắng một lần.

Cái đứa bạn xấu này, nói xem trộm kịch bản đâu rồi?

Lâu như vậy còn không có chút tin tức nào?

Tâm lí Hạ Triều Ca đang lên bờ xuống ruộng, nhưng nét mặt lại gió êm sóng lặng, một đôi mắt nhìn Hề Minh Húc đến xuất thần.

Một màn này rơi vào mắt Hạ Thiên Túng, khiến hắn bất giác lộ ra một nụ cười ôn hòa.

Hai người bò trên đầu tường một hồi, Hạ Triều Ca không nhận được nhiều tin tức hơn nên bò xuống đầu tường rời đi.

Hạ Thiên Túng đi theo sau nàng, cười đến ý vị thâm trường.

Hạ Triều Ca thấy rùng mình.

“Hoàng huynh, huynh cười gì vậy?”

“Con gái lớn không giữ được, thời gian trôi qua thật nhanh, muội cũng sắp cập kê.” Hạ Thiên Túng cười rất vui vẻ.

Hạ Triều Ca liền run rẩy.

Con hàng này sẽ không cho rằng nàng thầm mến Hề Minh Húc chứ?

Nàng chỉ tới tìm hiểu tin tức thôi mà!

Làm sao trên trời dưới dất đều là một tư tưởng vậy?

Những tiên nữ tiên quân đều nói nàng theo đuổi Thương Lăng!

Hiện tại Hạ Thiên Túng lại cho rằng nàng thích Hề Minh Húc?

Nàng còn oan hơn cả quan âm Thị Kính luôn đó!

“Hoàng huynh, huynh sẽ không cho rằng muội thích Hề Minh Húc chứ?”

“Đây là tự muội nói, huynh không nói gì nhé.”

“Không phải mà, muội không có thích hắn, huynh đừng hiểu lầm mà!”

“Ừm” Hạ Thiên Túng buồn cười nói: “Tiểu nữ nhi khẩu thị tâm phi, hoàng huynh hiểu muội.”

Nghe nói thế, Hạ Triều Ca đơ tại chỗ như bị sét đánh, kinh ngạc đứng hình.

Hoàng huynh, huynh thật sự không hiểu được lòng muội!

Hạ Triều Ca vội vàng chạy lên, kiên trì giải thích cho Hạ Thiên Túng.

Nhưng Hạ Thiên Túng vĩnh viễn vẫn cười đến ý vị thâm trường, không phản bác, cũng không đồng tình.

Hạ Triều Ca muốn khóc quá.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play