Tô Tử Câm tự tay sờ y phục trên người mình, nàng thở phào một cái, còn tốt, còn xem như hoàn chỉnh.
Cố Lâm Uyên không có thú tính quá độ mà “làm thịt” nàng.
“Ừ”
Ở trên giường, Tô Tử Câm miễn cưỡng duỗi người một cái.
Ánh mặt trời ngoài cửa sổ chiếu vào, chiếu trên khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn nà của Tô Tử Câm, cái vươn người này của nàng càng trêu người.
Cố Lâm Uyên liếc mắt nhìn sang, tâm liền ngứa ngáy.
Hắn đột nhiên nhào tới giường, ấn Tô Tử Câm ở trên giường.
Tô Tử Câm bị hắn dọa nhảy dựng, toàn thân căng thẳng, cảnh giác.
“Vương, Vương, Vương gia...”
Cố Lâm Uyên cúi đầu, cắn một cái trên gò má Tô Tử Câm.
Tô Tử Câm kêu một tiếng như quỷ gào.
“Á á...”
Tiếng quỷ gào của Tô Tử Câm khiến Cố Lâm Uyên bên cạnh cũng bị dọa phát sợ.
Trong lòng Cố Lâm Uyên giận dữ, cắn mạnh hơn một chút.
“Buông ra buông ra buông ra! Ta còn phải vào triều mà! Trên mặt có dấu răng làm sao vào triều!”
Tô Tử Câm rống to như thế, Cố Lâm Uyên cuối cùng cũng buông nàng ra.
Cố Lâm Uyên cúi đầu, nhìn Tô Tử Câm, hắn nói: “Tự nghĩ cách đi, do ngươi tự tìm lấy.”
Cố Lâm Uyên nói xong cũng đứng dậy, xoay người đi khỏi tẩm điện.
Để lại Tô Tử Câm một mình nằm ở trên giường ngu người.
Nàng tự tìm lấy? Nàng làm cái gì chứ?
“Cố Lâm Uyên, ngươi còn biết xấu hổ hay không!”
Tô Tử Câm thấp giọng lầu bầu một câu, tự tay sờ lên gò má nàng, quả nhiên có cái dấu răng rồi!
Làm sao bây giờ làm sao bây giờ!
Ngày đầu tiên đăng cơ liền mang dấu răng vào triều sao?
Đây chẳng phải là trực tiếp viết ở trên mặt năm chữ nam sủng của Cố Lâm Uyên ư?
Tô Tử Câm vội vàng bò xuống giường, nàng vừa mới xuống giường, bọn cung nữ liền tràn vào hầu hạ nàng mặc y phục rửa mặt.
Họ có tố chất được huấn luyện, ba chân bốn cẳng bắt đầu giúp Tô Tử Câm rửa mặt chải đầu thay y phục.
Cung nữ khéo tay giúp làm mờ dấu răng trên gò má Tô Tử Câm, liếc mắt nhìn qua, nếu như không để ý thì cũng không nhìn ra.
Trang điểm hoàn tất, một bộ long bào mới tinh được bưng đến trước mặt nàng.
“Mời Hoàng thượng thay y phục.”
Tô Tử Câm giang hai cánh tay, kinh ngạc nhìn chính mình mặc long bào trong gương, thật sự có dáng dấp thiếu niên thiên tử lắm.
Chỉ tiếc, là hoàng đế làm nam sủng.
Trải qua khảo nghiệm của nàng tối hôm qua, đã đủ để nhận định, Cố Lâm Uyên chính là tên đoạn tụ.
Bằng không đường đường nam nhi bảy thước, làm sao lại hai mươi tám năm chả có một nữ nhân nào?
<<ed: ổng dám có chắc bị tỷ hốt xác quá:v>>
Không có nữ nhân thì cũng thôi đi, lần đầu tiên gặp mặt còn “Ngủ” nàng, không phải đoạn tụ thì là cái gì?
Chẳng những là đoạn tụ, còn là một tên đoạn tụ kiêu ngạo.
Trong miệng không thừa nhận, nhưng hành vi lại bán đứng hắn.
Nhưng mà cái long bào này rất vừa vặn, chắc là đã chế suốt đêm qua.
Không thể không nói, Cố Lâm Uyên thật sự rất thận trọng, làm việc chu đáo, cẩn thận.
Tô Tử Câm thay y phục hoàn tất, sau đó ra khỏi tẩm điện Vị Ương Cung.
Vừa ra khỏi cửa liền thấy dáng người Cố Lâm Uyên cao to đứng ở cạnh cửa, thấy nàng ra khỏi cửa hắn liền quay đầu lại.
“Đi thôi ”
Tô Tử Câm ngoan ngoãn đi theo phía sau Cố Lâm Uyên, một đường theo hắn vào triều.
Thái Hòa điện.
Tô Tử Câm ngồi ngay ngắn trên ghế rồng, bên cạnh chính là Nhiếp Chính Vương Cố Lâm Uyên.
So sánh với Tô Tử Câm ngồi nghiêm chỉnh, Cố Lâm Uyên thì lười biếng một tay nâng đầu, nhìn văn võ bá quan phía dưới.
Tô Tử Câm nhớ kỹ, trước đó khi nàng vào triều, vẫn là lúc buông rèm chấp chính.
Cách một đời, nàng lại trở về triều đình rồi.
Dưới triều đình, nàng nghe từng người khởi tấu.
Lúc các quan viên khởi tấu, ánh mắt đều xẹt qua Tô Tử Câm, nhìn về phía Cố Lâm Uyên.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT