Trước đó Thẩm Mộc Nhiễm còn cảm thấy Bát hoàng tử quá hèn nhát, bây giờ đích thân nhìn thấy ánh mắt giết người của Cố Lâm Uyên, nàng mới biết được cái gì là khủng bố.
“Muội cứ đợi, ta sẽ không bỏ mặc muội đâu, chờ ta.”
Tô Tử Câm vỗ vỗ cánh tay Thẩm Mộc Nhiễm.
Thẩm Mộc Nhiễm do dự trong nháy mắt, đối đầu ánh mắt Cố Lâm Uyên, sau đó nhanh chóng buông Tô Tử Câm ra, lui lại một bước.
Tô Tử Câm một thân một mình ra khỏi tẩm điện Thái Khôn Cung, trong nháy mắt ra khỏi cửa, văn võ bá quan đang quỳ bên ngoài bỗng nhiên hô to.
“Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!”
Một tiếng hô này khiến Tô Tử Câm nghe mà run cả người.
Công chúa thái hậu làm chưa đã ghiền, lần này trực tiếp làm hoàng đế!
ĐM thật kích thích quá đi!
Lúc Tô Tử Câm trấn định đứng ở cửa tiếp thu đủ loại triều bái từ quan lại, Cố Lâm Uyên vừa vặn từ bên trong tẩm điện Thái Khôn Cung đi ra.
Hắn đứng ở phía sau Tô Tử Câm, sắc mặt âm trầm hơi đỡ hơn một chút.
Cố Lâm Uyên năm nay đã hai mươi tám, mà Tô Tử Câm mới vừa mười bốn, vóc dáng còn rất thấp, khó khăn lắm mới đến ngực hắn.
“Đi thôi.”
Cố Lâm Uyên vứt xuống hai chữ này, dẫn đầu đi phía trước.
Tô Tử Câm hít sâu một hơi đi theo phía sau Cố Lâm Uyên.
Hai người một trước một sau đi tới, dọc theo đường đi cực kì yên lặng.
Tô Tử Câm luôn cúi đầu đi, đắm chìm trong suy nghĩ của mình.
Chớp mắt sau, nàng hơi sơ suất không đề phòng đụng vào tấm lưng cao to phóng khoáng của Cố Lâm Uyên.
Một cái đụng này khiến khí tức Cố Lâm Uyên tiến vào chóp mũi nàng, cảm giác đã lâu xông lên đầu, cả người nàng đều mông lung.
Thân hình Cố Lâm Uyên cũng cứng đờ, hắn quay đầu lại, sắc mặt âm trầm nhìn chằm chằm Tô Tử Câm.
Cảm thụ được ánh mắt Cố Lâm Uyên, còn có sự tức giận chưa bao giờ tán đi trên người hắn, tim Tô Tử Câm không khỏi nhảy dựng lên.
Dưới bóng đêm, hai người cứ đứng đối mặt nhau như vậy.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT