Trung tâm Linh hồ, bên trong Băng Liên Linh Bàn, hiện lên từng tia ánh sáng tím.
Phía dưới ánh sáng tím là thân thể còn nhỏ của Vân Triệt đã mờ nhạt thành một đoàn, không có hình dạng.
Tựa như đứa nhỏ trong bụng mẹ, ban đầu khí quan vò thành một cục, giống như chưa phát dục nảy nở.
Thương Lăng đứng một lúc, nhiều đóa hoa tử đằng bỗng nhiên như gió thổi lên, đánh cuốn mà chập chờn đến bên cạnh Bích Thủy Linh Hồ.
“Ôi ôi, tiểu Vân Triệt thật có phúc, tôn thần ngươi trong khoảng thời gian ngắn vậy mà tới Đại Hoang Vân Hải của ta hai lần, thật sự là hiếm thấy nha!”
Giọng nói của Thấm Tử Nhân từ phía sau Thương Lăng truyền đến, sau một lát, dáng người nàng chập chờn đã đến bên cạnh Bích Thủy Linh Hồ.
Cánh hoa tử đằng vẩy một cái, Thấm Tử Nhân ngồi xuống bên hồ.
“Vợ của ngươi đâu? Tại sao không tới với ngươi? Không phải tiểu Vân Triệt cần truyền máu sao?”
Thấm Tử Nhân phất phất lọn tóc trước ngực, vẻ mặt cười khẽ.
Nhưng, Thương Lăng môi nhấp nhẹ, không nói được một lời, cặp mắt băng lam chỉ nhìn chằm chằm vị trí của Vân Triệt trong Băng Liên Linh Bàn.
Ngày thường Thương Lăng mặc dù cũng không thích nói chuyện, cực kỳ yên lặng, nhưng lần này có chỗ khác biệt.
Thấm Tử Nhân cũng hiểu biết Thương Lăng, nàng lập tức cũng cảm giác được có gì đó không thích hợp.
“Làm sao vậy? Lần đầu ta nhìn thấy ngươi không vui đấy. Thì ra ngươi cũng có cảm xúc, bao nhiêu năm, ta hôm nay thật đúng là mở rộng tầm mắt.”
Thấm Tử Nhân cảm thán một tiếng, chờ Thương Lăng mở miệng.
“Nàng phủi sạch quan hệ với ta.”
“Cái gì?!” Thấm Tử Nhân kinh ngạc không thôi: “Thật không nghĩ tới, Thương Lăng thượng thần lục giới kính ngưỡng, vậy mà bị người ta cự tuyệt! Ta thật đúng là càng ngày càng muốn gặp lão bà ngươi một lần, quá có cốt khí! Làm rất tuyệt!”
Thần sắc Thương Lăng không thay đổi, nhưng màu băng lam trong đôi mắt lại tràn ngập một loại băng lãnh mà đạm mạc ưu thương.
“Ngươi có phải không có nói cho nàng biết chuyện Vân Triệt muốn đúc lại thần thể?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT