Editor: Phù Đàm Bách Diệp

Giản Chỉ Hề mười phần nghiêm túc đi ở đằng trước, tỉ mỉ quan sát cây cối phân bố bên trong Hãn Hải Mê Lâm.

Bên trong Hãn Hải Mê Lâm trừ cây cối, hầu như cái gì cũng không có.

Không có bất kỳ dấu hiệu của sinh mạng nào, nhưng thỉnh thoảng sẽ nhìn thấy một hai bộ xương khô.

Mỗi khi nhìn thấy xương khô, tâm Giản Chỉ Hề lại chìm xuống một phần.

Nếu bọn họ không ra được, nói không chừng sẽ trở thành bộ xương khô tiếp theo trong rừng này.

Hãn Hải Mê Lâm rất có huyền cơ, thật không phải là nói chơi.

Cũng không biết đây là bút tích của ai.

Giản Chỉ Hề vừa đi ở phía trước, vừa ghi lại sự phân bố của cây cối.

Trong tay nàng cầm một khối gỗ vừa mới tước xuống thành mảnh gỗ, dùng cây trâm ghi chép trên mảnh gỗ.

Thương Lăng khí định thần nhàn* đi theo phía sau Tư Mệnh, nhìn nàng chạy ngược chạy xuôi nghiêm túc nghiên cứu.

*Khí định thần nhàn: Dáng vẻ bình tĩnh, nhàn nhã.

Màu xanh băng trong hai tròng mắt lộ ra từng tia tình cảm ấm áp.

Không biết qua bao lâu, hầu như Giản Chỉ Hề không ngừng đi tới đi lui.

Mảnh gỗ trong tay cũng dần từ một mảnh biến thành một xấp.

Thương Lăng cứ đi theo như vậy, để Giản Chỉ Hề chạy loạn, không tham dự, cũng không can thiệp.

Cuối cùng, Giản Chỉ Hề chạy vài vòng, lại trở về Uẩn Linh tuyền.

Một bên Uẩn Linh tuyền, Giản Chỉ Hề ngồi xổm xuống, bày từng mảnh từng mảnh gỗ trên mặt đất.

Thương Lăng nhíu mày, cũng ngồi xổm xuống bên người Giản Chỉ Hề, cúi đầu xem nàng đang làm cái gì.

Chỉ thấy trên từng mảnh gỗ viết rất nhiều ký hiệu cổ quái, Thương Lăng vậy mà một chút cũng không hiểu, chân mày không khỏi nhíu lại.

Giản Chỉ Hề chăm chú vào nghiên cứu của nàng, cũng không phát hiện Thương Lăng ngồi xổm bên người nàng.

“Bên này sắp xếp chín mũ chín cây, bên này là dùng ma trận, bên này là tam giác vuông, định lý Pytago có thể tính ra cây bên này...”

Một bên Giản Chỉ Hề khắc lên mảnh gỗ có các kí hiệu kỳ quái, một bên miệng lẩm bẩm.

Nói nửa ngày, dĩ nhiên Thương Lăng nghe không hiểu nàng đang nói cái gì.

Cảm giác này không tốt, thật không tốt.

Hiện tại toàn tâm Tư Mệnh đều tập trung vào phá trận, đã không biết bao lâu không liếc hắn một cái.

Hiện tượng này không tốt, thật không tốt.

Thương Lăng đang muốn mở miệng, lại nghe Giản Chỉ Hề bỗng nhiên kinh ngạc rống lên.

“Tên hỗn đản kia lại làm ra trận pháp phức tạp như vậy? Giải bài toán này cũng khó quá đi mất?”

Giản Chỉ Hề cúi đầu, vừa trách móc, vừa viết lên mảnh gỗ các kí hiệu kì quái.

Bị Giản Chỉ Hề trộn lẫn như vậy, Thương Lăng đứng lên, đứng ở bên Uẩn Linh tuyền, cúi đầu nhìn nàng.

“Emma! Tính sai số... Muốn tính lại, quả thực...”

Giản Chỉ Hề khóc không ra nước mắt, lúc đầu bản nháp giấy thì có giới hạn, hiện tại coi như sai số, lại lãng phí một mảnh gỗ, giải toán còn nhiều như vậy thì hỏng mất hỏng mất.

Thời gian từng chút từng chút một trôi qua, Giản Chỉ Hề rốt cục cũng mân mê xong, nàng thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Nàng cầm mảnh gỗ, bắt đầu mang theo Thương Lăng xuyên qua rừng rậm một lần nữa.

Nàng cũng không biết vì sao, rõ ràng là thế giới trận pháp, thế nhưng nàng lại có thể vận dụng linh hoạt cách giải toán ở bên trong này.

Hơn nữa, nàng quen thuộc với trận pháp này từ lúc nào vậy?

Thế giới trận pháp này đối với nàng là rỗng sao?

Điều này thật sự là làm nàng khó hiểu.

Thật giống như, dùng toán học giải toán phá trận, nàng vốn có kỹ năng, trong tiềm thức thì có.

Nhưng không phải nàng mới xuyên tới sao?

Mặc kệ, dù thế nào đi nữa, cuối cùng cũng tìm được cách rồi.

“Thương Lăng thượng thần, ngươi đừng sốt ruột, chúng ta rất nhanh thì có thể ra ngoài!”

“Ta có sốt ruột không?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play