Hề Minh Húc đứng lên, tiện tay đẩy cái tay nhỏ mà Hạ Triều Ca đặt ở trên đầu hắn xuống.
“Đi thôi!”
Hạ Triều Ca kéo Hề Minh Húc ra ngoài, sau khi Hạ Hạo Miểu nhìn thấy bọn hắn ra ngoài, nụ cười trên mặt trong giây lát biến mất, một đôi mắt sắc bén nhìn về phía Hề Hoằng Tân.
Ra khỏi ngự thư phòng, Hạ Triều Ca lôi kéo Hề Minh Húc đi tới ngự hoa viên, Lý công công theo sau lưng, cẩn thận trong coi hai vị tiểu tổ tông.
Hạ Triều Ca biết, phụ hoàng muốn nói chuyện cùng Hề Hoằng Tân, bọn họ ở đó, có một số việc không thể nói thẳng.
Cho nên Hạ Triều Ca liền dứt khoát cho bọn họ không gian, mang Hề Minh Húc ra ngoài.
Đi tới ngự hoa viên, Hề Minh Húc bỏ tay Hạ Triều Ca, hắn đứng ở một bên hoa viên, không đi.
“Làm gì vậy, dẫn huynh đi chơi huynh còn khó chịu cái gì?”
“Người không cần phải để ý đến thần, tự người chơi đi, thần không muốn, cũng không có tâm tình đùa với người.”
Hề Minh Húc tìm một chỗ đứng, nhìn mặt hồ xa xa gợn sóng lăn tăn, mím chặt môi, không nói được một lời.
Hạ Triều Ca biết, hắn còn đang chìm trong nỗi đau mất đi mẫu thân.
Khuôn mặt nho nhỏ của Hề Minh Húc vẫn luôn nhăn lại, đến đôi mi cũng không bình thản nổi.
Hạ Triều Ca rất muốn biết, mệnh cách này rốt cuộc ngược ai?
Là Hoả Tinh run tay viết sai, hay do Dao Cơ đầu óc vào nước?
Hạ Triều Ca mê man, cái tên Vọng Thư này vì sao còn không cho nàng kịch bản? Vì sao còn chưa tới?
Mỗi một bước đều như người mù qua sông, mờ mịt!
Cảm giác này thật sự quá kém!
Bất quá, nhìn dáng vẻ Hề Minh Húc tội nghiệp như thế, nàng lại không cốt khí mà mềm lòng.
Được rồi, Thương Lăng Thượng Thần, Tư Mệnh ta đại nhân không chấp tiểu nhân, lấy ơn báo oán, giúp ngươi lần này, ngươi nhất định phải nhớ kỹ nha!
Hạ Triều Ca tìm một cái cớ dụ Lý công công theo sau rời đi.
Sau đó nàng đi về phía Hề Minh Húc, đột nhiên, vung ra một quả đấm.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT