Editor: Phù Đàm Bách Diệp
Tìm một lượt sau đó, Mộ Thanh Yên rốt cuộc cũng tìm được sơn động trong hình.
Nàng tung người xuống ngựa, nhanh chóng chạy vào.
Chỉ thấy bên trong sơn động u ám bên, yên tĩnh đáng sợ, ngay cả tiếng hít thở của nàng đều nghe vô cùng rõ ràng.
Tâm Mộ Thanh Yên không hiểu sao rất khủng hoảng.
Mồi lửa đi phía trước, mượn ánh trăng bên ngoài sơn động xuyên thấu vào, Mộ Thanh Yên thấy trên sơn động lạnh như băng là tã lót của Vân Triệt.
Tâm Mộ Thanh Yên bỗng nhiên nhảy dựng lên, thịch thịch thịch, như muốn nhảy cổ họng, nàng chưa bao giờ hoảng sợ như thế này.
Nàng đến thật vất vả, nhưng lúc này, trong lòng nhưng lại lui bước, lại sợ hãi lùi bước.
Cuối cùng Mộ Thanh Yên vẫn đi tới, hai đầu gối quỳ xuống, mở ra tã lít trên mặt đất.
Tiếp lấy một mồi lửa cùng ánh trăng lạnh lẽo, Mộ Thanh Yên nhìn thấy Vân Triệt trong tã lót.
Sắc mặt tái nhợt, hai mắt nhắm nghiền, thân thể lạnh lẽo, ngay cả máu trên cổ tay cùng tã lót đều đọng lại.
Mộ Thanh Yên toàn thân run rẩy, đưa ngón tay đến dưới mũi nhỏ của Vân Triệt, không có hơi thở...
Nàng cúi đầu, đưa tai dán lên ngực Vân Triệt, tim không có đập...
Nàng tự tay chạm đến thân thể nho nhỏ của Vân Triệt, không có nhiệt độ...
“A...”
Mộ Thanh Yên ôm thi thể Vân Triệt, tê tâm liệt phế hét lên, kinh sợ mấy con dơi ẩn dấu trong sơn động bay đi, tăng thêm vài phần hơi thở chết chóc.
“Triệt nhi... Triệt nhi của ta! A...”
Mộ Thanh Yên làm sao cũng thật không ngờ, nàng vẫn tới chậm, Triệt nhi của nàng, rõ ràng bị khô máu mà chết.
Nàng ôm thật chặt Vân Triệt trong lòng, toàn thân run rẩy, khóc không thành tiếng.
Tại vùng ngoại ô hoang dã vùng, trong Lộ Trạch sơn hắc ám, Mộ Thanh Yên lớn tiếng khóc, lạnh lẽo thê lương lại cô đơn.
Sáng sớm hôm nay, nàng vẫn còn cử hành cho hắn yến tròn trăm ngày, hắn vẫn còn cười với nàng, hắn vẫn còn ở trong ngực nàng làm nũng.
Thân thể mềm mại, ngón tay nho nhỏ, khuôn mặt trơn bóng, tất cả tất cả, đều hiện lên trong đầu nàng.
Vân Triệt, Vân Triệt của nàng...
Còn nhỏ như vậy, yếu ớt như vậy, một mình nằm ở nơi hoang vu vắng vẻ như này, trong sơn động lạnh lẽo, chảy máu, cả ngày, cho đến khi chết...
Hắn nhất định rất đau rất đau, hắn nhất định rất sợ, hắn nhất định đang hỏi, vì sao mẫu thân không tới cứu hắn?
Mộ Thanh Yên ôm thi thể Vân Triệt, trong xương tủy toàn thân cao thấp đều đau đớn, đang run rẩy, ngay cả hô hấp cũng gần như dừng lại.
“Triệt nhi, Triệt nhi của ta... Thật xin lỗi con...”
Mộ Thanh Yên làm sao cũng thật không ngờ, Vân Triệt chết, không phải Dao Cơ viết mệnh cách, mà là thiên mệnh.
Không thể nghịch chuyển, không thể thay đổi.
Vậy một đời thiên mệnh đến cùng là cái gì?
Nàng còn có thể thay đổi gì?
Nàng cho rằng, bóng ma đời trước của nàng, đi ra nhà tù trong lòng nàng, liền có thể ở nơi này một đời hưởng hạnh phúc.
Thì ra tất cả đều chỉ là vọng tưởng, tất cả đều chỉ là hư ảo.
Nếu cái gì cũng không thay đổi được, tại sao nàng còn muốn đi thay đổi?
Mộ Thanh Yên cảm thấy thật vô lực, thật bi ai, thật buồn cười.
Trong sơn động tối tăm, dưới cánh đồng bát ngát vắng vẻ, gió đêm cúi đầu tiếng nghẹn ngào, dường như đang hát một khúc bi ca ly biệt.
Mộ Thanh Yên hai đầu gối quỳ trên mặt đất, ôm thật chặt thi thể lạnh lẽo của Vân Triệt, khóc không thành tiếng.
Không biết qua bao lâu, nàng nhẹ nhàng đem Vân Triệt đặt xuống, lấy ra trong ống tay áo một thanh chủy thủ.
“Triệt nhi, mẫu thân báo thù cho ngươi.”
Chủy thủ Mộ Thanh Yên vừa mở, hàn quang lóe lên, cắt về phía yết hầu của mình.
Một cái chớp mắt tiếp theo, một đạo pháp lực đánh tới, lập tức phá huỷ chủy thủ trong tay nàng.
À, nhân tiện, em rất tiếc phải thông báo, mọi người nên chuẩn bị khăn giấy đi thôi, kiếp này thảm muốn chết luôn đó. >
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT