Mộ Thanh Yên sửng sốt, đêm qua nàng đã làm bao nhiêu chuyện vậy?
Chẳng những nhắc đến Thương Lăng và Hề Minh Húc, còn mắng Quân Bắc Hàn một trận?
Mặc dù Mộ Thanh Yên cảm thấy việc này không ổn, nhưng nếu mắng sảng khoái như vậy thì có thể chứng minh, quả thực say rượu nói lời thật lòng.
“Thái hậu, bây giờ nàng đang suy nghĩ làm sao cho trẫm biết chuyện xưa sao?”
Mộ Thanh Yên lắc đầu: “Làm sao lại như vậy?”
“Biểu tình trên mặt bán đứng nàng.”
“Ai? Hoàng thượng, tâm ai gia sâu như biển, lẽ nào nhìn biểu tình là có thể đoán được ư?”
“Ồ?”
Quân Bắc Hàn hứng thú nhìn Mộ Thanh Yên, chờ nghe nàng tiếp tục đánh trống lảng.
Nhưng Mộ Thanh Yên cắn răng, tâm hung ác, duỗi tay ra, ôm lấy cổ Quân Bắc Hàn.
“Hoàng thượng, ai gia cảm thấy hôm nay thời tiết rất tốt.”
“Sau đó thì sao?”
“Chớ phụ một mảnh cảnh xuân.”
Mộ Thanh Yên nói xong ngẩng đầu hôn lên môi Quân Bắc Hàn, cực kì chủ động.
Quả nhiên, cái hôn này làm Quân Bắc Hàn liền quên muốn tính toán gì tất.
Đai lưng gỡ xuống, vạt áo mở rộng, trên ghế quý phi, một mảnh kiều diễm, cảnh xuân vô hạn.
Ánh mặt trời vụn vặt rơi xuống, tiếng thở dốc nặng nề, tiếng rên rỉ yêu kiều mê người.
“Thanh Yên.”
“Ừ?”
“Nàng vẫn chưa trả lời vấn đề của ta”
“A... Hoàng thượng, chàng không biết lúc hoan ái phải chuyên tâm sao?”
“Hả, ta thấy nàng hình như không đủ chủ động, ta nghĩ nàng đang suy tư chuyện khác đấy...”
“...”
Hiện tại Mộ Thanh Yên rất muốn tiện tay đánh chết tên khốn này, chiếm tiện nghi còn khoe mẽ!
“Thanh Yên, nàng thật là chủ động.”
“...”
Thời gian trôi qua, mặt trời dần dần lên cao, Mộ Thanh Yên vô lực nằm trên ghế quý phi, toàn thân đều đau, khắp nơi đều đau...
Quân Bắc Hàn phủ quần áo lên thân thể Mộ Thanh Yên, ôm nàng về phòng, thu thập sạch sẽ.
Lăn lộn nửa ngày, trong chốc lát Mộ Thanh Yên liền ngủ mất.
Quân Bắc Hàn nhìn Mộ Thanh Yên ngủ say, duỗi tay nhẹ nhàng nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt nàng, khóe miệng không khỏi tràn ra một nụ cười cưng chiều.
“Thanh Yên, chờ làm hoàng hậu của trẫm đi.”
Nói xong, Quân Bắc Hàn đứng dậy rời khỏi Trường Nhạc Cung.
Bên trong Ngự Thư phòng, Quân Bắc Hàn đang cùng Doãn An Nhiên thương lượng quốc sự, lúc này Tiểu Linh Tử đi tới.
“Hoàng thượng, Ngọc Tuyết cô nương tới.”
“Để cho nàng vào đi.”
Ngọc Tuyết từ bên ngoài đi vào, một đôi mắt thỏ linh lợi đảo khắp nơi.
Nhìn thấy Doãn An Nhiên, con thỏ theo bản năng lộ ra hai cái răng cửa.
Doãn An Nhiên nhíu mày, thì ra con thỏ này còn để bụng chuyện lần trước suýt chút nữa bắn chết nàng ta ư?
Nhưng con thỏ để lộ răng cửa, chẳng những không dọa người, ngược lại rất ngu ngốc.
“Chuyện này cứ định vậy đi, từ giờ ngươi tự mình đi làm, nếu thiếu cái gì thì nói cho trẫm, trẫm sẽ toàn lực ủng hộ ngươi.”
“Đa tạ hoàng thượng, vi thần lĩnh mệnh.”
“Lui ra đi.”
“Vi thần cáo lui.”
Doãn An Nhiên lui xuống, Quân Bắc Hàn vẫy tay với con thỏ: “Qua đây.”
Con thỏ tung tăng nhảy nhót đến bên người Quân Bắc Hàn thì dừng lại.
“Còn nhớ rõ chuyện sáng nay trẫm hỏi ngươi chứ?”
Con thỏ gật gật đầu.
“Nhớ rõ.”
“Ngươi xác định không nhớ lầm chứ?”
“Làm sao lại nhớ lầm được? Trước đây chính là người giết đại yêu quái, ta mới tránh được một mạng. Lúc trước người rất uy phong, nổi tiếng là chiến thần lục giới!”
“Tên không sai? Thương Lăng?”
“Không sai, đại danh Thương Lăng không ai không biết không ai không hiểu!”
“Trẫm trải qua mấy lần lịch kiếp?”
“Không biết được, nghe nói lịch kiếp là bảy thế, nhưng ta chỉ tìm được một đời này.”
Quân Bắc Hàn gật đầu, lộ ra một nụ cười giảo hoạt.
“Việc này tuyệt đối không thể để cho thái hậu biết được.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT