Khi Mộ Thanh Yên tỉnh lại, sắc trời bên ngoài đã sáng, vị trí bên người đã trống.
Sờ sờ vị trí rỗng tuếch bên người còn lưu lại hơi ấm, khuôn mặt nhỏ nhắn lập tức ửng đỏ.
Rốt cuộc tối hôm qua nàng đã làm cái gì thế?
Đoạn kí ức tối hôm qua cứ quên một lần lại nhớ một lần sao?
Mộ Thanh Yên vô cùng ảo não.
Rõ ràng là nàng say rượu bị ngủ, cuối cùng giống như nàng làm sai vậy.
Sao lại xui xẻo như vậy chứ?
Mộ Thanh Yên thở dài một hơi, đứng dậy tắm rửa.
Không dậy không biết, vừa dậy đã thấy chân mềm nhũn, suýt chút nữa ngã xuống giường.
Mộ Thanh Yên dựa vào bên giường oán hận vô cùng, tối hôm qua nàng dũng mãnh bao nhiêu, rong ruổi kịch liệt bao nhiêu mà hôm nay có thể mềm nhũn thành thế này?
Sau này phải kiêng rượu.
Cuối cùng Mộ Thanh Yên bò lên tắm nước nóng, dòng nước ấm áp bao quanh da thịt nàng, cảm thấy tế bào toàn thân đều sảng khoái.
Tắm gội xong, Mộ Thanh Yên đi ra ngoài.
“Ai gia đã trở về, ngày mai phải vào triều sớm, có thể cho bọn họ đưa tấu chương đến đây. Rời đi nhiều ngày như vậy, sự vụ triều chính đều thiếu sót.”
Mộ Thanh Yên nằm trên ghế quý phi trong sân phân phó cho Tử Tô.
Nhưng Tử Tô do dự một lát, cuối cùng vẫn nói thật.
“Thái hậu, về sau người không cần vào triều, tấu chương cũng không cần người phê nữa.”
Mộ Thanh Yên sửng sốt, bỗng nhiên mở hai mắt gắt gao nhìn Tử Tô.
“Ngươi có ý gì?”
“Hoàng thượng tự mình chấp chính rồi.”
Mộ Thanh Yên đột nhiên ngồi thẳng dậy, nàng khiếp sợ hỏi: “Không phải hắn còn mấy tháng nữa mới mười sáu tuổi sao?”
“Lần trước người rơi xuống vách núi, hoàng thượng cùng Doãn tướng quân và Mạnh thái phó toàn lực truy quét cản phía dưới, đã sớm tự mình chấp chính rồi.”
Nói cách khác, hiện tại Quân Bắc Hàn mới là chủ Thanh quốc?
Nhất thời, Mộ Thanh Yên cảm thấy không ổn lắm, có một loại cảm giác nhi tử nuôi lớn len lén soán vị.
Đây là khiến nàng mất đi thực quyền?
“Người không biết, lúc hoàng thượng tự mình chấp chính lực cản không nhỏ, có một số phe phái đại thần không nguyện ý giao quyền, huyên náo lớn đến mức nào đâu?”
“Sau đó thì sao?”
“Chém đầu cả nhà, liên luỵ cửu tộc, một kẻ cũng không tha!”
Mộ Thanh Yên hít sâu một hơi, Quân Bắc Hàn đủ tàn nhẫn!
“Từ đó về sau, thời cuộc trong triều ổn định, sau đó hoàng thượng liền đi tìm người.”
Mộ Thanh Yên thở dài, thì ra trong thời gian ngắn Quân Bắc Hàn đã làm nhiều chuyện như vậy, thực sự không dễ dàng.
Dường như, hắn lén lút mưu triều soán vị, lại có vẻ không đáng giận như vậy.
“Còn gì nữa không? Gần đây còn xảy ra chuyện gì?”
“Tối hôm qua phát sinh một việc lớn, Quảng Trần Cung cháy, trong cung không một ai may mắn thoát khỏi.”
Mộ Thanh Yên sửng sốt: “Không một ai may mắn thoát khỏi? Lãnh phi đâu?”
Tử Tô lắc đầu: “Chắc là chết cháy rồi nhỉ? Đều thành tro rồi, không thể phân biệt được.”
Chân mày Mộ Thanh Yên gắt gao nhíu lại.
Việc sao lại đơn giản như vậy?
Dao Cơ nhất định không thể chết, lửa do nàng ta phóng, nhưng Khổn Tiên Thừng trên người, nàng ta chạy trốn thế nào được?
Chẳng lẽ có người trợ giúp nàng ta?
Là ai? Có mục đích gì?
Mộ Thanh Yên rơi vào trầm tư không biết bao lâu, đột nhiên, một hơi thở quen thuộc vây quanh.
Nàng ngẩng đầu, thấy Quân Bắc Hàn ôn nhu nhìn nàng.
“Sao ngươi lại tới đây?”
Quân Bắc Hàn cúi đầu, nhẹ nhàng hôn lên trán Mộ Thanh Yên.
Môi ấm mềm đụng tới da thịt lạnh lẽo của Mộ Thanh Yên, cảm giác hết sức ngứa, tâm ngứa.
“Nhớ nàng.”
Mộ Thanh Yên không khỏi nhớ tới sự việc tối hôm qua, khuôn mặt lập tức đỏ bừng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT