Hơn nửa chén canh rót vào miệng thanh điểu, sau đó ánh mắt thanh điểu dần trở nên mê man.

Hắn có thể cảm giác được bên trong thân thể có một cỗ kích động mơ hồ và khô nóng.

Hắn bắt đầu nôn nóng bất an, hắn đã biết trong canh bỏ thứ gì.

Đê tiện, thứ này chỉ có tác dụng với phàm nhân ngu xuẩn, loại đồ vật dơ bẩn bỉ ổi này có thể làm gì hắn chứ?

Hắn là tiên thân, đồ vật trần gian căn bản không thể làm gì được hắn!

Nhưng lần trước thanh điểu bị Dao Cơ đánh trọng thương, cổ họng của hắn đã hỏng, hắn không thể nói ra lời.

Hắn chỉ có thể trợn mắt cười nhạt, tỏ vẻ khinh thường.

Nhìn bộ dạng này của hắn, Tiểu Linh Tử không nhanh không chậm, không tức không giận khẽ cười.

“Ta biết ngươi khinh thường, nhưng mong ngươi cứ từ từ cảm nhận đi.”

Vốn dĩ thanh điểu không muốn phản ứng với hắn, thế nhưng dần dần hắn liền phát giác có gì đó không đúng. Tác dụng của thuốc rất mạnh, nhưng cảm giác rất ít, khiến người ta không cảm thấy được gì.

Ngay cả tiên thể của hắn cũng không thể miễn dịch!

Lẽ nào, đây không phải là thuốc của trần gian?

Trong lòng thanh điểu rơi lộp bộp, đau đớn từ lòng ngực lan tỏa ra.

“Nhận ra rồi? Đây là canh của thần nữ ngươi tâm tâm niệm niệm dâng cho hoàng thượng đó.”

Thanh điểu đột nhiên ngẩng đầu, hắn khiếp sợ nhìn Tiểu Linh Tử.

Làm sao lại như vậy? Thần nữ của hắn, tại sao lại làm chuyện hạ thấp thân phận thế này!

Tiểu Linh Tử không những không giận mà còn cười: “Là Lãnh phi sai ngươi tổn thương thái hậu?”

Thanh điểu ngẩn ra, quay đầu, im lặng không lên tiếng, không có biểu cảm gì.

“Chuyện này hoàng thượng biết, Lãnh phi biết, ngươi cũng biết, mọi người đều ngầm biết mà không nói.”

Thanh điểu vẫn không có phản ứng.

“Không thừa nhận cũng không quan trọng, làm thái hậu bị thương, Lãnh phi sẽ không có kết quả tốt, trước đó còn chưa tới lúc, còn bây giờ...”

Tiểu Linh Tử che miệng cười rộ lên.

“Được rồi, nói với hắn cũng không có ý nghĩa gì, rót xong rồi, có gì thì hắn tự chịu, đi thôi.”

Tiểu Linh Tử xoay người ra khỏi phòng giam, gặp được Mộ Thanh Yên đang đi đến.

“Nô tài tham kiến thái hậu, thái hậu thiên tuế.”

“Đứng lên đi.”

“Thái hậu sao lại tới nơi ô uế như thế này?”

“Lui xuống đi.”

Mộ Thanh Yên phất tay.

Tiểu Linh Tử không nói gì nữa, dẫn theo mấy thái giám rời đi.

Nghe được tiếng của Mộ Thanh Yên, thanh điểu bỗng nhiên nhảy dựng từ dưới đất lên.

Nhưng hắn chưa rời mặt đất đã bị ngã trở về.

Vậy mà Tư Mệnh không chết!

Tại sao, tại sao có thể như vậy! Trước khi hắn rời đi còn kiểm tra một vòng, vách núi hiểm trở, xung quanh cũng không có người có thể cứu ả!

Nếu ả không chết, nhất định sẽ chỉ ra Dao Cơ, vậy phải làm sao bây giờ!

“Khụ khụ khụ...”

Thanh điểu nói không ra lời. Hắn nhịn không được ho khan, khẩn trương kích động không thôi.

“Thanh điểu, ngươi tội gì phải vậy?”

“Ngươi có cố gắng nữa thì cô ta cũng khinh thường nhìn lại, ngươi cần gì phải làm vậy?”

Thanh điểu liếc mắt khinh thường Mộ Thanh Yên, người không biết yêu, không có tư cách chỉ trích hắn.

“Có phải ngươi rất hối hận? Ngươi nghĩ rằng ta đã chết nên không nói cho Dao Cơ, ta còn lưu lại kí ức của Tư Mệnh?”

Thân thể tàn tạ của thanh điểu run rẩy, hắn sợ hãi, hắn khẩn trương.

“Đang lo lắng cho cô ta sao?”

Mộ Thanh Yên cười nhạt: “Lo lắng là đúng, nếu ta đã trở về, đương nhiên sẽ không để cho nàng ta sống yên ổn.”

Thân thể thanh điểu run rẩy, hắn hối hận, hắn khẩn trương, hắn lo lắng, hắn không cam lòng.

Mắt thấy Tư Mệnh muốn đi trả thù Dao Cơ, hắn không có cách gì ngăn cản, cũng không giúp được gì cả, thậm chí ngay cả nhắc nhở cũng không thể!

“Ta vốn nghĩ sẽ trả thù cùng một lúc, nhưng bây giờ không cần thiết nữa. Kết cục bây giờ của ngươi thảm hơn bất kỳ kẻ nào.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play