Mộ Thanh Yên dựa vào người Quân Bắc Hàn, im lặng không lên tiếng xem như ngầm đồng ý.
Quân Bắc Hàn nhẹ nhàng kéo vạt áo Mộ Thanh Yên ra, duỗi tay thâm nhập vào.
Nhưng hắn bỗng nhiên dừng tay lại, thở dài một hơi thật mạnh thu về.
Sau đó duỗi tay buộc lại vạt áo của Mộ Thanh Yên.
“Trên người nàng đều là vết thương, vẫn cứ chờ thêm chút đi.”
Quân Bắc Hàn bất đắc dĩ nhẹ nhàng ôm chặt Mộ Thanh Yên, hô hấp nhẹ nhàng phía sau nàng.
Mộ Thanh Yên tự nhiên muốn cười, sau khi cười lại cảm thấy thật ngọt ngào.
Bóng đêm tràn ngập bao phủ hoàn toàn một vùng đất, tiếng dế kêu hòa lẫn với tiếng hít thở như đi vào giấc ngủ, càng thêm yên tĩnh.
Sáng sớm hôm sau lúc Đoạn Ngọc La tỉnh lại, phát hiện mình lại ngủ trong phòng khác.
Nàng sợ tới mức nhảy dựng lên, vừa ra khỏi cửa liền thấy có người vào viện viện người thu dọn đồ đạc.
“Có chuyện gì đấy? Các ngươi là ai?”
Đoạn Ngọc La vừa mới hỏi xong, Quân Bắc Hàn liền kéo tay Mộ Thanh Yên ra khỏi phòng.
“Chúng ta phải về, bọn họ đang thu dọn đồ đạc.”
Quân Bắc Hàn liếc mắt nhìn mấy thị vệ.
Mặt Đoạn Ngọc La đầy kinh ngạc, nàng khiếp sợ nhìn Mộ Thanh Yên.
“Nhanh như vậy à?”
Mộ Thanh Yên mỉm cười gật đầu.
Quân Bắc Hàn cùng nàng đã ra ngoài thật lâu, nếu không quay về thì trong triều sẽ đại loạn, chậm trễ không được, tùy hứng không được.
Không lâu sau, đồ đạc của Mộ Thanh Yên cũng được thu dọn xong xuôi.
Hai người Quân Bắc Hàn cùng Mộ Thanh Yên tự mình đến chỗ Đoạn Thiên Diễn cùng Địch Lam Thấm từ biệt.
Đoạn Ngọc La đẩy Hề Minh Dật đi ra cửa sơn trang.
Trên mặt hắn vẫn duy trì nụ cười nhàn nhạt như trước, như con người hắn vĩnh viến vân đạm phong khinh, khiến người ta như tắm mình trong gió xuân.
“Thanh Yên tỷ tỷ, tỷ trở về phải mạnh khỏe, ngàn vạn lần không được bị thương nữa nhé.”
“Nếu ai khi dễ tỷ thì cứ đánh hắn, nếu đánh không lại tỷ cứviết thư cho muội, muội đến giúp tỷ.”
“Còn nữa, vết thương còn chưa khỏi hẳn, nhớ phải thay thuốc định kì, ngàn vạn không được mệt mỏi.”
“Còn nữa… Còn cái gì nữa thì nhất thời muội cũng không nhớ ra, tỷ ở lại một lúc, muội nhớ ra sẽ nói cho tỷ…”
Đoạn Ngọc La dong dài lằng nhằng nói một tràng, nói đến mũi đỏ, mắt đỏ, nước mắt không nhịn được rới xuống.
“Thanh Yên tỷ tỷ, muội thật sự không ngờ tỷ sẽ rời đi nhanh như vậy. Muội tưởng tượng về sau sẽ không còn được gặp lại tỷ, muội liền rất khổ sở…”
Mộ Thanh Yên duỗi tay lau nước mắt trên mặt Đoạn Ngọc La.
“Đừng khóc, nhớ kỹ dáng vẻ hiện tại của ta.”
Đoạn Ngọc La gật gật đầu.
“Trong trí nhớ của muội, cả đời của ta đều như thế này, vui vẻ, đơn giản, thương muội.”
Đoạn Ngọc La gật đầu nhưng nước mắt vẫn là không ngừng chảy xuống.
“Được, trên đời không có bữa tiệc nào không tàn, có duyên sẽ gặp lại.”
Đoạn Ngọc La lau nước mắt, lời cũng không nói ra được.
“Thanh Yên”
Hề Minh Dật bỗng nhiên mở miệng gọi nàng.
Nàng quay đầu thấy Hề Minh Dật đưa một chiếc hộp dài.
Mộ Thanh Yên nhận chiếc hộp, đặt trong tay.
“Sinh thời, may mắn gặp được nàng.”
“Đây cũng là may mắn của ta, Minh Dật, chiếu cố Ngọc La cho tốt, chiếu cố chính mình cho tốt.”
Hề Minh Dật cười nhạt gật đầu: “Bảo trọng.”
“Bảo trọng.”
Mộ Thanh Yên ngẩng đầu lần cuối nhìn Lam Thiên sơn trang.
Tiểu sư đệ, công chúa ngang ngạnh, sư phụ, Tố Y sư tỷ, Ly quốc, tái kiến, kiếp này sẽ không trở lại nữa.
Mộ Thanh Yên hít sâu một hơi lên xe ngựa.
Xe ngựa dần dần tăng tốc, cuốn lên một trận bụi đất, để lại một phần nhớ mong.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT