Mộ Thanh Yên giao một phong thư cho Đoạn Thiên Diễn.

Đoạn Thiên Diễn trình thư tín cho trang chủ Bích Ba sơn trang, Tang Chính Khanh.

Rất nhanh, Mộ Thanh Yên nhận được hồi đáp của Tang Chính Khanh, tự mình phái người tới đón nàng đưa về Bích Ba sơn trang.

Sau khi Bích Ba sơn trang phái người tới, đừng nói Hề Minh Dật, ngay cả Đoạn Thiên Diễn cũng kinh ngạc đến ngu người.

Bây giờ Tang Chính Khanh đã gần như không tiếp khách, bây giờ không chỉ gặp mà còn đích thân tới đón.

Đây là đãi ngộ ngay cả hoàng đế cũng không có đâu!

Rốt cuộc Mộ Thanh Yên là nhân vật nào!

Cổng Lam Thiên sơn trang, lúc Mộ Thanh Yên lên xe ngựa, phu thê Đoạn Thiên Diễn cùng Hề Minh Dật tự mình đến tiễn.

Mà Đoạn Ngọc La đi cùng Mộ Thanh Yên đến Bích Ba sơn trang, thay thuốc cho nàng, chiếu cố nàng dọc đường.

“Về đi, ta chỉ rời đi một chút, rất nhanh sẽ về mà.”

“Trên đường cẩn thận, Ngọc La chiếu cố Thanh Yên cho tốt nhé.”

“Biết rồi! Có thể đến Bích Ba sơn trang, thật vui quá đi.” Đoạn Ngọc La cười xán lạn.

Xe ngựa khởi hành, dần dần đi xa.

Lam Thiên sơn trang không xa Bích Ba sơn trang, một ngày đường có thể đến.

Nhưng vì chiếu cố thương thế của Mộ Thanh Yên, xe ngựa chạy rất chậm, sáng sớm ngày thứ hai mới vừa tới Bích Ba sơn trang.

Mộ Thanh Yên bước vào cửa lớn của Bích Ba sơn trang, ký ức giống như thuỷ triều ào tới.

Đó là nơi nàng lớn lên từ bé ở kiếp trước, hết thảy mọi thứ cũng không có gì thay đổi.

Bích Ba sơn trang chú trọng nhất là lắng đọng cùng tích lũy, khí thế cổ xưa cùa toàn bộ sơn trang, dù đổi qua bao nhiêu đời trang chủ, bố cục vĩnh viễn không thay đổi.

Những thứ đồ vật tích lũy được mới là tài phú quý giá nhất của Bích Ba sơn trang, cũng là thứ khiến người của Bích Ba kiêu ngạo.

Đi vào chính sảnh, Tang Chính Khanh đã chờ ở đó.

Tang Chính Khanh so với 20 năm trước dường như không thay đổi, nếu không phải trên đầu ông ấy thêm vài sợi tóc bạc, có lẽ nàng sẽ cho rằng ông ấy vĩnh viễn bất lão.

Sau khi vào chính sảnh, Tang Chính phất tay cho tất cả mọi người lui ra.

Mộ Thanh Yên cong môi cười: “Phong thái của sư phụ không giảm so với trước đây.”

Tang Chính Khanh cười, cười đến vui vẻ, cười đến động dung.

“Con mới thật sự bất lão. Hai mươi năm trước con mười sáu tuổi, hai mươi năm sau con mười tám tuổi.”

“Sư phụ cũng thật biết nói đùa.”

“Triều Ca, có khỏe không?”

Tang Chính Khanh thu lại nụ cười, thần sắc có chút ưu thương.

“Trên đời đã không còn Hạ Triều Ca.”

“Con vĩnh viễn là đệ tử đắc ý nhất của ta.”

Mộ Thanh Yên cười, nàng nói: “Đa tạ sư phụ khích lệ.”

“Hề Minh Húc vốn không phải chết sớm như vậy, hắn chết đi đã ảnh hưởng đến số mệnh tân triều.” Tang Chính Khanh thở dài: “Tân triều, vốn không ngắn như vậy.”

“Cho nên sư phụ nhận thái tử làm đồ đệ, tận lực bồi dưỡng hắn, là để cho hắn làm xong việc Minh Húc không thể ư.”

Tang Chính Khanh cười khổ lắc đầu, ông nói: “Đó là đồ đệ ngu dốt nhất mà ta từng nhận, dạy thật đau đầu.”

Mộ Thanh Yên không nhịn được bật cười.

“Không nghĩ tới còn có việc có thể làm khó sư phụ. Thái tử không ngu ngốc, là ánh mắt sư phụ cao quá thôi, Bích Ba sơn trang gánh nặng đường xa.”

“Con đó, cứ khen ta mà không giúp đỡ đền bù một chút, đây chính là lỗi của con.”

Mộ Thanh Yên xòe hai tay ra: “Hiện tại con là thái hậu địch quốc, muốn đem thái tử giao cho con, chính là đưa giang sơn Ly quốc cho con đó.”

Tang Chính Khanh cười, ông ấy nói: “Con muốn đến Tri Tất Các?”

“Vâng, cần một chân tướng.”

“Hà tất phải nghĩ đến quá khứ?”

“Biết được quá khứ, mới có thể hướng đến tương lai.” Mộ Thanh Yên cười, nàng nói: “Hiện tại con vẫn còn cần một chút dũng khí.”

“Vậy con đi đi “

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play