Mộ Thanh Yên sững sờ, sau đó gật đầu, lộ ra một nụ cười thuần tịnh.

“Thích chứ, nơi đây rất yên tĩnh, cũng rất thoải mái, không chút hỗn loạn.”

Mộ Thanh Yên nghĩ nghĩ lại bồi thêm một câu.

“Giống như huynh, khiến người ta nhìn thấy rất thư thái, khiến người bên cạnh vui vẻ.”

Hề Minh Dật cười, cười xán lạn hơn trước vài phần.

Nhưng vào lúc này, một giọng nữ từ ngoài viện truyền đến.

“Minh Dật ca ca, sao huynh về cũng không nói một tiếng vậy! Muội muốn gặp huynh phải tự mình tìm đến mới đượcc!”

Mộ Thanh Yên quay đầu nhìn, một cô nương ước chừng mười sáu bảy tuổi đi vào trong viện.

Cô nương kia rất thanh tú xinh đẹp, nụ cười thanh thuần trong trẻo, tính khí hoạt bát, má lúm đồng tiền nho nhỏ hết sức đáng yêu.

Mộ Thanh Yên luôn cảm thấy cô nương này mặt mày rất quen thuộc, nhưng dĩ nhiên nhớ không nổi cái gì.

“Ủa? Minh Dật ca ca, chỗ huynh có khách à?”

Hề Minh Dật cười khẽ gật đầu, hắn nói: “Ngọc La, muội về rồi.”

“Đúng vậy, vừa mới trở lại sơn trang, vó ngựa chưa dừng đã chạy đến thăm huynh rồi!”

Cô nương kia hiếu kỳ đi tới bên cạnh Mộ Thanh Yên, nhìn nàng từ trên xuống dưới.

Hề Minh Dật thấy vậy lập tức mở miệng nhắc nhở.

“Đừng quậy, trên người Thanh Yên bị thương, hôm nay vừa mới xuống giường.”

“Minh Dật ca ca thật bất công, muội còn chưa hề làm gì cả mà huynh đã nói muội rồi.” Cô nương kia bĩu môi nói.

“Làm loạn, muội cũng chẳng phải khách.”

Cô nương kia nghe nói thế, mặt mày lập tức rạng rỡ, đôi mắt đều cong thành mảnh trăng non.

“Tỷ tên là gì? Muội tên là Đoạn Ngọc La, là tiểu thư của Lam Thiên sơn trang này.”

“Ta tên là Mộ Thanh Yên, trước đó vài ngày bị thương được Minh Dật cứu.”

Đoạn Ngọc La gật đầu, nàng đảo mắt một vòng, quan sát Mộ Thanh Yên một hồi, lại nói: “Tỷ bị thương rất nặng sao?”

“Hiện tại khá hơn nhiều rồi.” Mộ Thanh Yên cười cười.

“Bị thương nặng như vậy, nhất định rất đau nhỉ?”

“Tỷ là người nơi nào vậy?”

“Người nhà tỷ có biết không?”

“Ngọc La, đừng làm loạn, Thanh Yên vừa mới khỏi bệnh, muội đừng hỏi nàng nhiều vấn đề như vậy, sao nàng trả lời hết được.”

Hề Minh Dật bất đắc dĩ lắc đầu.

Mộ Thanh Yên cười khẽ, nàng nhìn ra Đoạn Ngọc La không có ác ý.

“Vậy thôi muội không hỏi nữa.” Đoạn Ngọc La lại nói: “Muội vừa mới về nhà, đêm nay cha mẹ làm gia yến, muội tới mời Minh Dật ca ca thôi.”

“Hiện tại có Thanh Yên tỷ tỷ nữa, vậy Thanh Yên tỷ tỷ cũng tới đi nha.”

“Ta, ta không...” Mộ Thanh Yên vừa muốn cự tuyệt, Đoạn Ngọc La vội ngắt lời nàng.

“Người tới là khách, tỷ ở Lam Thiên sơn trang lâu như vậy mà cha mẹ muội còn không biết tỷ nữa, chiêu đãi không chu đáo, không tốt đâu nha.”

Đoạn Ngọc La nghĩ nghĩ rồi lại nói: “Cha mẹ muội rất dễ nói chuyện, tỷ không cần lo lắng đâu.”

“Thanh Yên, cùng đi đi. Trang chủ và phu nhân cũng nên biết sự tồn tại của nàng.” Hề Minh Dật gật đầu.

Mộ Thanh Yên gật đầu: “Vậy cũng được”

Mộ Thanh Yên đi lại trong sân một lúc lâu, trong lúc đó Đoạn Ngọc La nói đủ thứ chuyện nàng từng trải qua, sinh động như thật.

Mộ Thanh Yên vừa luyện tập đi vừa lắng nghe.

Bỗng nhiên nàng có chút ước ao như Đoạn Ngọc La, sống thật tiêu sái, đi đến chỗ mình thích, ăn thứ mình thích.

Không quản không lo, tự do tự tại.

Có thể dạy ra nữ nhi như vậy, trang chủ cùng phu nhân này thật sự phải gặp một lần.

Hơn nữa, nàng còn có chuyện muốn làm ở Ly quốc, không thể không phiền người ta.

Chỉ là, lúc này Mộ Thanh Yên tuyệt đối không ngờ tới, bữa tiệc lần này mang đến cho nàng nhiều khiếp sợ như vậy.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play