Doãn An Nhiên thành thật bẩm báo lại chuyện mình thấy một lần, trật tự rõ ràng, miêu tả minh xác.
Nhưng bởi vì chính bản thân hắn cũng không rõ rốt cuộc xảy ra chuyện gì, sau khi hắn thuật lại thì điểm đáng ngờ rất nhiều.
Sau khi hắn nói xong, còn nhìn con thỏ vài lần.
Hắn chẳng thể ngờ tiểu cô nương trước mắt này lại chính là con thỏ hắn vừa muốn bắn chết.
Quân Bắc Hàn cau mày siết chặt quả đấm.
Hắn không thể nào tưởng tượng nổi, nếu như con thỏ không ở đó, Thanh Yên sẽ phải chịu thương tổn thế nào!
Thực quá ác độc!
Thù này, hắn sẽ trả lại gấp mười lần!
“Vậy tiên nhân tập kích thái hậu là một con thanh điểu?”
Con thỏ gật đầu, nàng hoàn toàn có thể khẳng định.
“Thanh điểu kia vì Dao Cơ mới đến tập kích thái hậu ư?”
Con thỏ gật đầu.
“Dao Cơ là ai?”
Con thỏ lắc đầu: “Không biết, ta chỉ là một con thỏ yêu nho nhỏ vừa mới hóa hình, những đại thần đại tiên kia ta chẳng nhận ra ai hết.”
Quân Bắc Hàn cau mày, hắn phải làm sao đây? Phải tìm Thanh Yên về, mà cơn tức này cũng không thể nuốt xuống nổi!
“Khởi bẩm hoàng thượng, vi thần suy đoán, Dao Cơ này rất có thể giống như Ngọc Tuyết cô nương, đang lẫn trốn ở nhân gian.”
Doãn An Nhiên nói: “Vi thần nhớ thanh điểu kia từng nói, quyết không để cho thần nữ chịu ủy khuất nữa, có thể thấy thái hậu hẳn phải có thù oán với Dao Cơ.”
Được Doãn An Nhiên nhắc nhở như vậy, Quân Bắc Hàn nhất thời hiểu ra, trong lòng cũng có suy đoán.
Nếu như là thật, ả ta sẽ sống không bằng chết!
Sắc mặt hắn lập tức âm trầm.
“Ngọc Tuyết, mấy ngày nay vì sao ngươi phải luôn đi theo thái hậu?”
“Bởi vì thừa tướng rời khỏi một thời gian, hắn dặn ta bảo vệ thái hậu, vòng tay trong tay ta hay là hắn cho.”
Con thỏ cũng không dám giấu giếm nữa, nói toạc ra hết.
“Thừa tướng?”
“Đúng, thừa tướng nói, Lãnh phi là người xấu, nhất định phải đề phòng cô ta tổn thương thái hậu. Hơn nữa, Lãnh phi không phải người phàm.”
Trong con ngươi Quân Bắc Hàn lóe lên sát khí, quả nhiên là ả!
“Nói thế, thừa tướng cũng không phải người phàm?”
Con thỏ gật đầu, nàng nói: “Thừa tướng rất lợi hại, lợi hại hơn cả Lãnh phi và thanh điểu nhiều. Chỉ để lại hạt châu liền có thể tổn thương tiên căn của chim xanh mà!”
Trong lòng Quân Bắc Hàn bỗng nhiên sụp đổ, hắn phát hiện tất cả mọi người đều biết, chỉ có một mình hắn chẳng hay biết gì!
Ngay cả Mộ Thanh Yên cũng gạt hắn!
Quân Bắc Hàn kềm chế sự tức giận trong lòng, hắn tiếp tục hỏi: “Vậy Tư Mệnh kia là ai?”
Con thỏ lắc đầu: “Không biết ”
Quân Bắc Hàn hít sâu một hơi, làm rõ hết tất cả suy nghĩ trong lòng.
Nếu như thế này, tất cả mọi chuyện đều thông suốt.
Hắn gặp phải thích khách trong rừng, nhất định là do Lãnh Lâm Sương biến ra.
Lúc hắn giao thủ với bọn chúng đã cảm thấy quái dị, những kẻ kia như con rối gỗ không có linh hồn, trên người đều là tử khí.
Chỉ có vậy mới có thể giải thích, bọn chúng xuất hiện thế nào, biến mất ra sao.
Khổ nhục kế ư?
Quân Bắc Hàn cười lạnh một tiếng, cảm tình của hắn với Thanh Yên, há chỉ bằng một cái khổ nhục kế thấp kém là có thể thay đổi ư?
Lãnh Lâm Sương, Dao Cơ...
Dù là người hay là tiên, đều phải trả giá thật đắt!
“Cả Tây Lương sơn đều tìm rồi?” Quân Bắc Hàn nhíu mày hỏi.
Con thỏ gật đầu: “Xoay thật nhiều vòng rồi đều không tìm được thái hậu, nàng có thể được người ta cứu đi hay không?”
“Điều này sao có thể, ngã xuống vách núi cao như vậy, chắc chắn phải chết đấy!”
Doãn An Nhiên lập tức lắc đầu phủ định phỏng đoán của con thỏ.
“Vậy, chẳng lẽ thái hậu bị thanh điểu tìm được trước, sau đó mang đi rồi?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT