Chả trách Mộ Thanh Yên vừa ra tay lại ác như vậy, nữ nhân này quả thực ghê tởm.
Quân Bắc Hàn hận không thể đem nữ nhân này kéo ra ngoài giết rồi ném bãi tha ma ngay bây giờ.
Thế nhưng Quân Bắc Hàn không ngốc, mọi chuyện đều lộ ra một cổ quỷ dị.
Hắn không quên, lúc Mộ Thanh Yên nhìn thấy thừa tướng Mạch Lưu Thương, phản ứng giống như đúc với lúc nàng nhìn thấy Lãnh Lâm Sương!
Từ trên người Mạch Lưu Thương giảo hoạt gian trá, Quân Bắc Hàn không tra được cái gì.
Nhưng từ trên người nữ nhân dối trá còn giả tạo này, lại có cơ hội tra được chân tướng.
Thường ngày Mộ Thanh Yên mặc dù không phải kẻ hiền lành gì, thế nhưng cũng sẽ không vô duyên vô cớ động thủ với một người xa lạ.
Nhưng nàng chẳng những động thủ với Lãnh Lâm Sương, còn giữ cô ta lại, vậy thì nhất định có lý do của nàng.
Không thể nghi ngờ, Mộ Thanh Yên chán ghét Lãnh Lâm Sương, nhưng bởi vì một nguyên nhân nào đó, nàng không có cách nào khác động thủ giết cô ta.
Việc này, Quân Bắc Hàn đều thấy trong mắt, ghi trong lòng.
Bất cứ thứ gì liên quan đến Mộ Thanh Yên, hắn đều muốn biết không lọt một chút nào.
“Chuyện này là do thái hậu, trẫm để thái y đặc biệt chuẩn bị thuốc cho ngươi, ngươi dùng để lau mặt, qua một thời gian thì tổn thương trên mặt sẽ biến mất.”
Lãnh Lâm Sương quỳ trên mặt đất nghe vậy, không khỏi lộ ra một nụ cười.
Cô ta biết mà, trước đó Quân Bắc Hàn không trực tiếp cứu nàng không phải là vì không quan tâm, mà là bị ép dưới dâm uy của Mộ Thanh Yên nên mới thuận theo ả ta!
Hết thảy đều như mệnh cách, cô ta sẽ cùng Quân Bắc Hàn nghèo túng, quật khởi, cùng chung hoạn nạn, cùng chung phú quý!
Quá tốt rồi, như vậy thì tất cả những khổ sở của cô ta đều sẽ có cơ hội đòi lại!
Nghĩ đến đây, Lãnh Lâm Sương liền lộ ra một ánh mắt oán hận.