“Việc này sau này bàn lại, bãi triều!”
Quân Bắc Hàn vung tay lên bãi triều, không chịu bất kì thương lượng nào.
Mộ Thanh Yên than nhẹ, con hàng này lúc không chơi xấu thì vẫn là dáng vẻ đế vương.
Bãi triều, Mạnh Tử Nam lại không buông tha, mang một đám trung thần đến quỳ trước Ngự Thư phòng.
Quân Bắc Hàn xanh mặt không đáp ứng, song phương cứ đối đầu như vậy.
Đổi lại là dạng gian thần như Mạch Lưu Thương còn dễ nói hơn, nhiều lắm chính là vạch mặt, giáng tội cho hắn.
Nhưng dạng trung thần Mạnh Tử Nam này, muốn phạt không được, phục tùng lại quá oan uổng, khiến người ta hận nghiến răng nghiến lợi!
Lúc Quân Bắc Hàn đang dày vò trong dầu sôi lửa bỏng, Mộ Thanh Yên đang uống trà trong viện ở Trường Nhạc Cung.
“Ta nói này hồ ly, chiêu này của ngươi ác quá đi?”
Mạch Lưu Thương miễn cưỡng dựa vào ghế, hai mắt khép hờ, ánh mặt trời xuyên thấu qua kẻ lá rơi vào trên da thịt trắng nõn của hắn cực kì đẹp.
“Người không phạm ta, ta không phạm người, là chính bản thân hắn làm bậy sao lại trách ta rồi?”
“Dù sao hắn ở tuổi này chẳng lẽ không nên tuyển tú nạp phi sao? Cho hắn một cái hậu cung, hắn sẽ không tới dây dưa với ngươi, không tốt sao?”
Mộ Thanh Yên gật đầu: “Đó cũng là một biện pháp.”
“Ngày đó các ngươi lại đánh nhau?”
Mạch Lưu Thương bỗng nhiên mở hai mắt ra, thần sắc có chút mê ly.
“Thằng ranh này muốn ra oai, giáo huấn hắn một trận thôi.”
Mộ Thanh Yên ngẫm lại, Quân Bắc Hàn đang đúng kỳ thanh xuân nảy mầm, đúng là thiếu nữ nhân, cho nên muốn chiếm tiện nghi trên đầu nàng.
Tặng hắn một cái hậu cung quả là chuẩn.
Dù sao, bọn họ là mẹ con, hắn có nhu cầu thì cũng không thể tìm nàng giải quyết được đâu nha!
Mộ Thanh Yên nhìn thần sắc Mạch Lưu Thương dường như có chút uể oải, nàng hơi nghi hoặc một chút.
“Hồ ly, sao ngươi giống như rất mệt? Gần đây ngươi cũng không thường đến, sao vậy?”
“Ngươi rất muốn ta mỗi ngày đều tới à? Hay là ta ở lại Trường Nhạc Cung luôn nhé?”
Mạch Lưu Thương cong môi, lại nhắm hai mắt lại.
Mộ Thanh Yên than nhẹ, hồ ly đang không có ý định nói thật với nàng.
Mộ Thanh Yên luôn cảm thấy, có đôi khi hồ ly cũng không nhẹ nhàng vui vẻ như vẻ ngoài của hắn.
Sau đó lại là một trận trầm mặc, chờ Mộ Thanh Yên mở miệng, thân ảnh hồ ly đột nhiên biến mất trên ghế.
Ngay sau đó, Tử Tô hoang mang rối loạn chạy vào.
“Thái hậu nương nương, thái phó Mạnh Tử Nam mang theo một đám đại thần thỉnh cầu yết kiến.”
“...”
Mộ Thanh Yên đỡ trán, bên Quân Bắc Hàn nói không thông, chạy đến chỗ nàng, chả trách hồ ly lại chạy mất.
Quân Bắc Hàn mặc kệ, hồ ly chạy, chuyện này rơi lên người nàng?
Yêu hậu, cũng không dễ làm nha!
“Truyền ”
Mộ Thanh Yên điều chỉnh tư thế ngồi, Mạnh Tử Nam mang theo một đám đại thần tiến đến ào ào quỳ xuống.
“Thỉnh thái hậu nương nương làm chủ!”
Mộ Thanh Yên âm thầm đếm nhân số, thiếu một nửa so với đám quỳ bên Ngự Thư phòng.
Nói thế có nghĩa là hiện tại hai bên phân công nhau hành động?
Nói cách khác, nàng mà không đáp lại, đám người kia liền không đi luôn à?
“Thái hậu, con cháu là cội nguồn đất nước, hoàng thượng bỏ trống hậu cung, không có tôn tử, thời gian dài...”
Mạnh Tử Nam đang muốn thao thao bất tuyệt giảng đạo lý cho nàng, Mộ Thanh Yên nghe mà đau đầu, vội vàng ngăn cản ông ta.
“Thái phó trung thành, ai gia hiểu được, chuyện này giao cho thái phó làm, tuyển tú đi, ai gia chuẩn.”
Dù sao việc này sớm muộn cũng phải tiến hành, chọn ai mà chẳng phải chọn?
Chỉ cần đừng đến phiền nàng, cái gì cũng được.
Mạnh Tử Nam sửng sốt, ngẩng đầu khiếp sợ nhìn Mộ Thanh Yên.
“Thái hậu, chuẩn ạ?”
Mộ Thanh Yên cạn lời, đây chính là bị cự tuyệt thê thảm quá, bỗng hạnh phúc tới quá bất ngờ chăng?
“Chuẩn, chuẩn, nhanh đi làm đi, đừng chậm trễ thời gian.”
“Chúng thần xin cáo lui!”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT