Ngay lúc Mộ Thanh Yên cho rằng hai người sắp đấu khẩu, Quân Bắc Hàn lại cười.
“Không thích cũng không sao, trẫm giúp thừa tướng xem xét, Xuân Tuyết, Hạ Tuyết, Thu Tuyết, Đông Tuyết ai cũng được, bảo đảm sẽ có một người thừa tướng yêu thích.”
Quân Bắc Hàn cười, bên khóe miệng có một tia giảo hoạt.
Sắc mặt Mạch Lưu Thương đen hơn, hắn hiểu Quân Bắc Hàn sẽ không bỏ qua.
Đây là ý muốn xúc hắn ra khỏi người Mộ Thanh Yên à?
“Sợ rằng vi thần để hoàng thượng thất vọng.”
Sắc mặt Mạch Lưu Thương khôi phục lại một chút, nhếch miệng cười nhàn nhạt.
Mộ Thanh Yên sững sờ, nàng vừa nhìn điệu bộ này của hồ ly liền biết, con hàng này muốn đùa giỡn lưu manh rồi.
Luận về đùa giỡn lưu manh, Quân Bắc Hàn đùa giỡn không bằng Mộ Thanh Yên, Mộ Thanh Yên đùa giỡn không bằng Mạch Lưu Thương.
Hồ ly không chỉ là vua của vua độc miệng, mà con là là thái thượng hoàng lưu manh.
“Ồ? Lời của Thừa tướng phải giải thích thế nào đây?”
“Vi thần không thích nữ nhân.”
Mạch Lưu Thương vừa nói ra lời này, tất cả mọi người khiếp sợ, đặc biệt là Mộ Thanh Yên.
Nàng quen hồ ly sắp ngàn năm, con hàng này một mực không có kết đào hoa gì, thì ra là đoạn tụ?
Mộ Thanh Yên bừng tỉnh đại ngộ, thì ra là thế!
Sắc mặt Quân Bắc Hàn trắng nhợt, hắn nói: “Chẳng lẽ, thừa tướng là đoạn tụ?”
“Hoàng thượng, ngài nếu không tin thì có muốn thử một chút không?”
Mạch Lưu Thương cong môi cười, cười đến phong lưu lại thiếu đòn.
Quân Bắc Hàn lùi về sau mấy bước ổn định tinh thần.
Mộ Thanh Yên phục hồi tinh thần lại từ trong sự khiếp sợ, nhìn tư thế này thì hồ ly thắng rồi.
Quân Bắc Hàn quá non, tới nàng còn đấu không lại mà muốn đấu với hồ ly à?
“Không, không cần.” Thần sắc Quân Bắc Hàn không được tự nhiên.
Nhưng con thỏ đang ngu người đột nhiên hỏi một câu: “Đoạn tụ là gì?”
Mộ Thanh Yên yếu ớt trả lời bên tai nàng: “Chính là thích nam nhân ”
Chớp mắt sau đó, con thỏ kia trừng mắt lớn hơn, trong tròng mắt còn mang theo tia máu, biểu tình vô cùng khoa trương.
“Cho nên, hôn sự của vi thần cũng không cần hoàng thượng quan tâm.”
Mạch Lưu Thương thắng một ván, dường như còn muốn thắng tiếp.
“Chỉ là hoàng thượng sắp tự mình chấp chính, Hậu vị Phi vị đềutrống, vi thần cảm thấy đây mới là đại sự.”
Quân Bắc Hàn lui về phía sau, liếc mắt nhìn Mộ Thanh Yên, Mộ Thanh Yên im lặng không lên tiếng, ra vẻ không liên quan đến ta đâu.
Thần sắc Quân Bắc Hàn âm trầm xuống.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT