Quân Bắc Hàn nói như vậy, tay Mộ Thanh Yên dừng lại không thể phản bác.
“Trước đây khi còn bé, không phải ngươi rất thích đè đầu cưỡi cổ trẫm sao?”
Quân Bắc Hàn lại bắt lấy tay Mộ Thanh Yên đặt trong tay mình lần nữa.
Dùng vải tẩm thuốc bôi cho Mộ Thanh Yên, thuốc mát lạnh chấm trên cánh tay mang đến một cảm giác thoải mái.
“Còn nhớ ba năm trước đây lần đầu ngươi đánh trẫm, cũng bôi thuốc cho trẫm như thế.”
Mộ Thanh Yên sững sờ, khi đó nàng chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, bị Quân Bắc Hàn làm tức chết.
Đánh một lúc lại không nỡ.
“Khi đó, người không hiểu chuyện, cũng không nghe lời, ta tức giận mới nặng tay đánh người.”
“Cho nên ngay từ đầu người chính là muốn tốt cho trẫm đúng không?”
Mộ Thanh Yên mím môi không nói.
“Trẫm không ngốc, trong từng câu chữ ngươi phê bình chú thích đều mang kỳ vọng thắm thiết, mọi an bài của ngươi nhìn như hoang đường nhưng luôn là muốn lót đường cho trẫm, có đúng không?”
“Hoàng thượng, có đôi khi người ta dễ thua do tự cho là mình thông minh.”
Mộ Thanh Yên mặt không đổi sắc, thu liễm cảm xúc rất khá.
“Thật sao? Sao trẫm lại cảm giác ngươi chỉ không chịu thừa nhận mà thôi.”
“Hoàng thượng, nếu như không còn việc khác, người có thể trở về, đêm đã khuya rồi.”
Quân Bắc Hàn lại không buông tha, thuốc đã bôi rồi nhưng vẫn không chịu buông tay.
“Mộ Thanh Yên, trong lòng ngươi rốt cuộc đang suy nghĩ gì?”
“Nghĩ đã đáp ứng tiên đế phải phụ tá người đến lúc người tự mình chấp chính, không có gì khác.”
Mộ Thanh Yên bị Quân Bắc Hàn ép hỏi thế này, trong lòng càng thêm hoảng loạn, tâm phiền ý loạn, nàng tuyệt đối không muốn tiếp tục cái đề tài này.
“Thật sao? Nhưng theo trẫm biết, ngươi cũng không yêu cũng không trung thành với tiên đế như vậy.”
Quân Bắc Hàn nói: “Hắn lợi dụng ngươi, đưa ngươi lên vị trí thái hậu, sợ ngươi họa loạn giang sơn nên để ngươi giết Lệ phi ngay trước mặt ta. Ngươi không cảm thấy ngươi lấy cớ quá vụng sao?”
Chân mày Mộ Thanh Yên hơi cau lại, cố gắng để mình trấn định.
“Rốt cuộc hoàng thượng muốn nghe cái gì? Người muốn nghe thì ta nói cho người nghe là được.”
Quân Bắc Hàn cười bất đắc dĩ, hắn buông cánh tay Mộ Thanh Yên ra.
Mộ Thanh Yên âm thầm thở phào một cái thu cánh tay về.
Nhưng chớp mắt sau đó, Quân Bắc Hàn tự tay giật nhẹ vạt áo Mộ Thanh Yên, khép hai vạt áo nàng lại.
(editor: cứ tưởng ổng định mở ra ~.~)
Mộ Thanh Yên khiếp sợ, toàn thân cứng đơ, lúc nàng tự tay đè lên vạt áo, tay Quân Bắc Hàn đã rời khỏi.
“Đêm khuya trời lạnh, chú ý giữ ấm.”
“Đa tạ hoàng thượng quan tâm, ai gia khỏe.”
Lúc này, Tử Tô đi từ ngoài vào thấy Quân Bắc Hàn vẫn còn ở đây, lập tức quỳ xuống.
“Tham kiến hoàng thượng, tham kiến thái hậu.”
“Trắc điện của thái hậu đã dọn dẹp xong chưa?” Quân Bắc Hàn hỏi.
“Hồi hoàng thượng, dọn dẹp xong rồi.”
“Vậy người nghỉ ngơi sớm một chút, việc thích khách trẫm sẽ phái người nghiêm tra, nhất định cho người một cái công đạo.”
“Đa tạ ý tốt của hoàng thượng.”
Mộ Thanh Yên không muốn nhiều lời với Quân Bắc Hàn, nàng đứng lên muốn đi qua trắc điện.
Lúc này Quân Bắc Hàn cũng đứng lên, Mộ Thanh Yên phát hiện Quân Bắc Hàn trước đây xấp xỉ nàng đã cao hơn nàng không chỉ một cái đầu.
Trong lòng nàng đột nhiên có cảm giác Quân Bắc Hàn đã trưởng thành.
Dường như cũng dần dần không khống chế được.
Ý nghĩ trong nội tâm hắn, thứ hắn muốn, sự ẩn nhẫn của hắn, thủ đoạn của hắn, đều sâu không thấy đáy.
Khiến Mộ Thanh Yên đoán không ra, sờ không được, nàng mơ hồ cảm thấy toàn bộ Thanh quốc phải thay đổi, tình thế và địa vị của nàng cũng phải thay đổi.
Quân Bắc Hàn cuối cùng cũng đi, Mộ Thanh Yên thở phào một cái.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT