Mạch Lưu Thương quay đầu nhìn về phía Quân Bắc Hàn, nhíu nhíu mày, cười càng vui vẻ.
“Nhưng việc gì cũng phải có trước sau, cũng không thể tang lễ cùng một ngày với đăng cơ? Hoàng thượng, người thấy thế nào?”
Mộ Thanh Yên rất nghi hoặc, thằng nhóc Quân Bắc Hàn này hôm nay vì cái lông gì mà không bình thường vậy?
Chẳng lẽ lại bị ai cướp đồ chơi? Cứ như ăn phải thuốc nổ ấy.
“Thái hậu, trẫm chỉ nói là hai chuyện có thể cùng chuẩn bị một thời gian chứ không nói muốn cùng một ngày, ngươi nghĩ thế nào đấy! Trong lòng có quỷ liền không rõ phải trái trắng đen sao?”
Quân Bắc Hàn trợn mắt nhìn Mộ Thanh Yên.
Nữ nhân hư hỏng này lại che chở gian phu!
Thật là quá đáng!
“Hoàng thượng, thái hậu, hai người đừng nóng, đừng nóng, có chuyện gì từ từ nói.”
Thái phó Mạnh Tử Nam thấy vậy cực kì nôn nóng, vội nhảy ra điều hòa không khí.
Ông ta thổi thôi râu mép hoa râm một cái, thiệt là rầu thúi ruột mà.
“Thái phó chớ lo, hoàng thượng vừa mới mất phụ hoàng nên tâm tình không tốt, tuổi còn quá nhỏ, ai gia sẽ không tính toán. Dù sao, ai gia cũng là mẫu hậu của hoàng thượng, không có gì không thể bao dung.”
Mộ Thanh Yên nói đến hai chữ mẫu hậu còn cố nhấn mạnh thêm.
Sắc mặt Quân Bắc Hàn càng thêm khó coi, lại đưa tay qua dùng sức bóp một cái trên đùi Mộ Thanh Yên.
Mộ Thanh Yên đau đớn, sắc mặt khó coi.
Cái thằng nhóc này, muốn quẩy kiểu gì đây!
Vừa đánh lần trước, lần này liền không nhớ nữa?
Mạnh Tử Nam thấy tư thế sai sai nên ông ta vội vàng nhảy ra.
“Thái hậu, thái hậu, người đừng tính toán, hoàng thượng cũng có suy nghĩ của người.”
“Cho nên tình hình hôm nay còn cần thương thảo không?”
Rốt cục Doãn An Nhiên cũng mở miệng, chân mày hơi cau lại, vẻ mặt lạnh lùng.
“Đương nhiên cần!”
“Đương nhiên cần!”
Mộ Thanh Yên cùng Quân Bắc Hàn trăm miệng một lời nói ra.
Hai người liếc mắt nhau rồi lại quay đầu đi.
Mạnh Tử Nam thấy tình hình này mà sầu muốn chết, Thái hậu và hoàng thượng rõ ràng không vừa mắt nhau.
“Không bằng hoàng thượng và thái hậu nghỉ một lát, uống một ngụm trà, để ba người chúng thần thương thảo trước, có kết luận rồi thì hoàng thượng cùng thái hậu sẽ định luận?”
Ánh mắt Mạch Lưu Thương xoay chuyển, mỉm cười, liếc mắt là có thể khiến người ta hãm sâu.
“Được”
Mộ Thanh Yên vui vẻ bằng lòng, nâng chén trà lên uống nhiệt tình.
Quân Bắc Hàn trầm mặt, cũng nâng chén trà lên nghe ba người phía dưới thảo luận.
Hắn vừa uống một ngụm trà, còn chưa nuốt vào, đột nhiên cảm giác nước trà trong cổ họng bỗng nhiên nghẹn lại.
Lập tức kẹp lấy yết hầu, bỗng nhiên hắn ho khan.
“Hoàng thượng, hoàng thượng không sao chứ?”
Mạnh Tử Nam gấp đến độ xoay vòng vòng, thiếu chút chạy lên vỗ lưng thuận khí cho Quân Bắc Hàn.
Mộ Thanh Yên nhíu mày, quay đầu nhìn về phía Mạch Lưu Thương liền thấy nụ cười giảo hoạt nơi khóe mắt của hắn.
Nhất thời, tâm tình Mộ Thanh Yên liền vui sướng, đối phó với nít ranh thì phải ác chút!
Mộ Thanh Yên quay đầu, giả vờ thuận khí giúp Quân Bắc Hàn.
“Hoàng thượng, không sao chứ?”
Quân Bắc Hàn kiềm lại, hắn lắc đầu.
Lúc hắn đang muốn nói chuyện lại phát giác cổ họng mình hỏng rồi, chỉ có thể phát ra tiếng khàn khàn không ra lời.
Mộ Thanh Yên lập tức hiểu ra, thằng ranh con Quân Bắc Hàn này câm miệng thì chuyện gì cũng dễ thương lượng.
Hồ ly quả nhiên gian trá lại giảo hoạt.
Trong lòng Mộ Thanh Yên thầm thắp cho Quân Bắc Hàn nén nhang.
“Không có việc gì không có việc gì, có lẽ là sặc thôi, chút là ổn à, đừng sợ.”
Mộ Thanh Yên vỗ vỗ lưng Quân Bắc Hàn trấn an.
“Con nghỉ ngơi cho tốt, nghe chúng ta thương thảo là được rồi.”
Sắc mặt Quân Bắc Hàn nhất thời không thể khó coi hơn nữa.
<<Nhi khốn khổ: mai editor bận sấp mặt nên có khả năng mai k có chương hoặc có 2c thôi, mong cả nhà thông cảm, thính hôm nay đến đây là hết, editor phải đi viết báo cáo đây T.T>>
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT