Lúc Quân Bắc Hàn còn đang phát điên, tiểu thái giám bên cạnh hắn là Tiểu Linh Tử đi từ ngoài vào.
“Điện hạ, người làm sao vậy?”
“Gặp phải đãng phụ*!”
* giống dâm phụ
Quân Bắc Hàn đen mặt, hắn tuyệt đối sẽ không thừa nhận là hắn bị đùa giỡn.
“A?”
Tiểu Linh Tử suy nghĩ kỹ một chút, người vừa mới đi ra chẳng phải là hoàng hậu sao?
“A cái rắm! Việc bảo ngươi làm xong chưa?”
Tiểu Linh Tử vội vàng đưa cái hộp trong tay cho Quân Bắc Hàn.
Quân Bắc Hàn nhận cái hộp, thần sắc trở nên nặng nề, hắn mở hộp ra.
Chỉ thấy bên trong có một đôi giày đầu hổ, một tấm tã lót, một cái yếm nhỏ và một cây trâm.
Hắn vươn tay nhẹ nhàng vuốt ve những thứ đồ của trẻ sơ sinh này.
“Sau khi Lệ phi chết, cung của người liền loạn, nô tài đi vào tìm đồ cũng không có ai ngăn cản.” Tiểu Linh Tử nói.
Quân Bắc Hàn gật đầu, hắn nói: “Tiện nhân Lệ phi này chết quá tiện nghi, nếu rơi vào tay ta, ả tuyệt đối không được tốt như vậy.”
“Đúng vậy, trước đây Lệ phi nương nương hại chết mẫu thân Nhu phi nương nương của điện hạ, cướp điện hạ, tội ác tày trời, siết chết ả mà nói thì quá nhẹ.” Tiểu Linh Tử cũng tức giận bất bình.
“Chuyện này nhất định phải giấu cho tốt, đừng để cho Mộ Thanh Yên biết.”
“Điện hạ yên tâm, nô tài hiểu ạ.”
“Ta vừa mới thăm dò Mộ Thanh Yên một chút, ta phát hiện nàng ta hình như không có hận ta như vậy, cũng không có ý muốn đẩy ta vào chỗ chết.”
Quân Bắc Hàn cau mày, nhớ tới dáng vẻ kiêu ngạo vừa nãy của Mộ Thanh Yên, hắn liền hận đến nghiến răng nghiến lợi.
Rõ ràng chỉ lớn hơn hắn ba tuổi, còn giả vờ làm bề trên của hắn!
“Điện hạ đừng phớt lờ, vị này không thể so với Lệ phi, người đó là một nhân vật lợi hại.” Tiểu Linh Tử lo lắng nói.
“Trước đây cả nhà Mộ phủ bị diệt không còn ai trừ nàng. Vào cung ba năm, nắm quyền hậu cung không ai dám trêu chọc. Phụ hoàng tự mình dạy bảo bồi dưỡng, giao phó giang sơn cho nàng ta. Nếu như không có chút bản lĩnh thì làm sao có thể.” Quân Bắc Hàn hừ lạnh.
“Điện hạ nhẫn nhục nhiều năm, vạn lần phải kiên trì lên cho đến ngày nắm quyền.”
“Yên tâm đi, sớm muộn có một ngày ta sẽ thu phục nàng ta!” Quân Bắc Hàn siết chặt quả đấm.
Bóng đêm tràn ngập, màn đêm bao phủ, mây đen đè thấp trên bầu trời, ép người ta hít thở không thông.
Trong Ung Hòa Cung truyền đến tin dữ của Quân Diệp Hoa, bệnh tình nặng thêm, đến thời khắc tối hậu.
Mộ Thanh Yên liền vội vội vàng vàng chạy tới Ung Hòa Cung trong đêm, thấy Quân Diệp Hoa đang luyến tiếc nằm trên giường bệnh.
Hai mắt hõm sâu, sắc mặt tái nhợt, hoàn toàn không có dáng dấp vương giả hăng hái xông vào Mộ phủ đại khai sát giới ban đầu.
Mới ba năm, chỉ chớp mắt thôi mà hắn đã phải cưỡi hạc về tây*.
* ngủm củ tỏi đấy J)))
Nói không cảm khái là không có khả năng.
“Thanh Yên...” Giọng Quân Diệp Hoa yếu ớt truyền đến.
“Hoàng thượng, ta ở đây ”
“Thật không nghĩ tới trẫm lại đi thế này, trẫm không cam lòng...”
“Giang sơn tươi đẹp của trẫm, người trẫm tâm tâm niệm niệm là nàng, đều phải rời trẫm mà đi.”
“Thanh Yên, trẫm hối hận, không nên chờ nàng ba năm, kết quả vẫn không được.”
Mộ Thanh Yên cười nhạt, ba năm trước đây nàng mới 12 tuổi còn là một bé gái, hắn cũng ra tay luôn hả?
Thực sự là cầm thú, đáng đời đoản mệnh.
“Thanh Yên, nàng rất vui phải không? Không có trẫm, nàng tự do rồi.”
“Đúng vậy đó ”
Quân Diệp Hoa sững sờ, lập tức nở nụ cười khổ: “Ngay cả lời thật cũng dám nói, xem ra trẫm thật là vô dụng.”
“Hoàng thượng, người an tâm đi”
“Vậy nàng sẽ thay trẫm phụ tá Bắc Hàn, bảo vệ giang sơn Thanh quốc này sao?”
“Sẽ “
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT