“Ngươi vừa nói như vậy, hình như ta lại rất chờ mong về tiên giới.”
Mộ Thanh Yên cảm khái nói: “Phong thủy luân chuyển, Dao Cơ cũng có một ngày như vậy!”
“Người xấu ắt có quả báo, ngươi yên tâm đi.” Vọng Thư cười nói: “Tiếp tục xem đi.”
Mộ Thanh Yên cầm mệnh cách tiếp tục đọc.
“Về sau Mộ Thanh Yên không biết liêm sỉ, vậy mà âm thầm có thai cùng Mạch Lưu Thương, mang thai sinh con?”
Mộ Thanh Yên hít sâu một hơi, lại đọc: “Sau khi sinh con tận lực chăm sóc đứa trẻ, khiến quyền lực trong tay dần dần xói mòn.”
“Cuối cùng bị Quân Bắc Hàn đoạt lại quyền lực, gian phu Mạch Lưu Thương chết không toàn thây, yêu hậu Mộ Thanh Yên bị nhốt vào tử lao, nghiệt tử bị bóp chết trong tã lót.”
Tay Mộ Thanh Yên có chút run rẩy.
“Cuối cùng, Mộ Thanh Yên tìm được cơ hội chạy trốn, giết chết Quân Bắc Hàn và Lãnh Lâm Sương khiến triều chính Thanh quốc suy sụp, Thanh quốc sụp đổ, chịu vạn dân phỉ nhổ, trở thành một đời họa quốc yêu hậu.”
“Không có việc gì, sinh hay không sinh con là việc của ta, nàng ta không quản được.” Mộ Thanh Yên ngưng ngày.
“Chỉ là ta không rõ, vì sao kết thúc mệnh cách lại là Quân Bắc Hàn cùng Lãnh Lâm Sương cùng chết? Cái này có chút sai sai. Dao Cơ sao lại viết như thế?”
“Đại khái nàng ta muốn sau khi Thương Lăng khôi phục trí nhớ sẽ hận ngươi.” Vọng Thư cũng nghi hoặc.
Mộ Thanh Yên yên lặng không nói, rơi vào trầm tư.
“Dù sao những thứ này ngươi cũng xem rồi, chính ngươi muốn thay đổi thì nàng ta cũng hết cách. Ai biết trong đầu Dao Cơ úng nước nhiều hay ít.”
Mộ Thanh Yên cầm tờ giấy viết có mệnh cách xé nát, sau đó đặt ở trong lòng bàn tay, vận nội công trực tiếp hủy thành bột phấn.
“Không sao cả, đời này địa vị cao hơn Thương Lăng, võ công cao hơn Thương Lăng, cũng thông minh hơn hắn, ta không có gì phải sợ.”