Sáng sớm hôm sau, lúc Hạ Triều Ca rời giường thì Hề Minh Húc đã thượng triều.
Vốn ba ngày tân hôn là có thể hưu triều, nhưng tân triều mới lập, còn rất nhiều chuyện bận rộn, hắn một khắc cũng không dám thả lỏng.
Hạ Triều Ca ngồi trước bàn trang điểm, yếu ớt thở dài.
“Sư muội sao vừa mới tân hôn liền thở dài rồi? Không biết còn tưởng muội bị cô đơn nhiều năm rồi đấy.”
Tố Y một bên chải đầu cho Hạ Triều Ca, một bên trêu đùa nàng.
“Tỷ nói xem, cái ngôi vị hoàng đế này người người đều muốn, bận đến mức chân không chạm đất, mệt chết mệt sống, một khắc đều không được dừng lại nghỉ ngơi, hà tất phải tranh?”
“Thật là, Hậu vị này của muội người người đều muốn, tương lai nói không chừng sẽ có một đám phi tử tranh sủng với muội, đến lúc đó muội tính toán cái này, tính toán cái kia mới có thể bảo đảm địa vị của mình, một khắc đều không được ngừng nghỉ, cũng giống như vậy thôi.”
Tố Y vừa nói như vậy, Hạ Triều Ca liền sững sờ, nàng không nhiều như vậy.
Nếu như đến lúc đó, Hề Minh Húc thật sự nạp phi thì nàng nên làm gì bây giờ?
Một cỗ chua xót đáp úp vào lòng.
Nếu quả thật có lúc đó, nàng sẽ rời đi, nhắm mắt làm ngơ, nàng chẳng thèm đi tranh sủng ái gì gì đâu.
“Cho nên khi là hoàng hậu còn không bằng công chúa, trong phủ công chúa có phò mã, còn có thể nuôi một đám nam sủng.”
Hạ Triều Ca vừa nói như vậy, Tố Y không khỏi “Phì” một tiếng bật cười.
“Muội nói thế hình như cũng đúng, muội lỗ lớn lớn.”
Hạ Triều Ca nghiêm túc gật đầu: “Muội lỗ lớn thật.”
“Không bằng muội đi tìm hoàng thượng thương lượng một chút, ly hôn đi? Rồi ban thưởng cho muội một tước vị công chúa?”
“Sư tỷ, tỷ chưa chỉnh chết muội là chưa cam lòng đúng không?”
Tố Y cười vui vẻ hơn, nàng nói: “Nhìn không ra sư muội ta không sợ trời không sợ đất vậy mà sợ hoàng thượng.”
Hạ Triều Ca yếu ớt thở dài, Tố Y không nói nàng liền quên, trước đây mỗi lần nhìn thấy hắn đều sợ.
Nhớ lại khoảng thời gian trước kia, mặc dù hoang đường nhưng cũng thật hạnh phúc.
” Bỗng nhiên muội lại nhớ cái tên Đoạn Thiên Diễn ầm ĩ náo loạn, ngây thơ còn thích thể hiện.”
Tố Y sững sờ, nàng nói: “Từ lúc muội đem hắn bán cho Lam Thấm công chúa, hắn cũng không có tin tức gì.”
“Tránh khỏi trận này cung biến, hiện tại có lẽ họ sống rất tốt nhỉ?”
“Chỉ mong vậy, ta nghĩ Lam Thấm công chúa sẽ chiếu cố hắn thật tốt.”
Hạ Triều Ca nhịn không được, “Phì” một tiếng bật cười.
Với trình độ nhanh nhẹn dũng mãnh của Địch Lam Thấm, lời này có thể tin.
Trang điểm xong, Hạ Triều Ca dùng bữa, sau đó đi đến Ngự Thư phòng ở Càn Khôn Cung.
Lúc vào Ngự Thư phòng, Hề Minh Húc đang ở cúi đầu phê duyệt tấu chương, thần sắc nghiêm túc, từng chữ từng nét đều vô cùng rõ ràng.
Nam nhân nghiêm túc là có mị lực nhất, huống chi trước mắt vẫn là nam nhân mình yêu, Hạ Triều Ca thấy tim sắp tan chảy rồi.
Hạ Triều Ca đi tới bên cạnh Hề Minh Húc liếc mắt nhìn.
Thuận tay cầm lên tấu chương Hề Minh Húc còn chưa phê duyệt, lật đống tấu chương như núi xem qua sau đó chia chúng ra phài phần.
Hề Minh Húc nghi hoặc ngẩng đầu nhìn về phía Hạ Triều Ca.
“Chồng này là khẩn cấp nhất, nhưng chỉ có hai ba bản thôi nên phê trước. Chồng này không quá gấp, khoảng chừng mười một mười hai bản, để lại thêm ngày cũng không sao, còn chồng này bốn mươi lăm bản, có thể để thừa tướng phê giúp, đến lúc đó, chàng liếc mắt xem lại là được.”
Hề Minh Húc kinh ngạc ngẩng đầu.
“Thế nào mà nàng còn thạo hơn ta vậy?”
“Từ nhỏ đã theo phụ hoàng phê tấu chương, liếc mắt nhìn cũng biết.”
“Đúng là không nhìn ra, trưởng công chúa điêu ngoa tùy hứng vậy mà cố gắng đến thế, không bằng để nàng đảm đương chức hoàng đế này luôn?”
“Được thôi, trước hết nạp mấy tên nam phi lấp đầy hậu cung đã.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT