Giản Chỉ Hề bỏ từng miếng từng miếng điểm tâm vào miệng, ăn rất vui vẻ.

Dù sao cũng là Thanh Khâu Vương tộc, chi phí ăn mặc hoàn toàn không phải Tiểu Tư mệnh nàng có thể so sánh được.

Giản Chỉ Hề ăn rất vui vẻ, Cẩn Tu thập phần kiên nhẫn ngồi đối diện nàng, đợi nàng từ từ ăn xong.

Hắn tự tay rót chén trà đưa cho Giản Chỉ Hề.

“Ăn từ từ, không lát nữa ngươi lại nghẹn chết ở chỗ này, ta liền phải gánh chịu tội danh mưu sát thiên quan. Ngươi chết là chuyện nhỏ thôi, ta chịu oan ức mới không đáng đó.”

Giản Chỉ Hề ngẩng đầu một cái, hung hăng trừng Cẩn Tu, lúc nhai điểm tâm trong miệng cắn cực kì mạnh.

“Ế, đừng nhìn ta như vậy, mặc dù ta xinh đẹp đáng yêu, nhưng ngươi cũng không nên vọng tưởng muốn đem ta nuốt vào bụng, ăn sạch sành sanh.”

Yết hầu Giản Chỉ Hề nghẹn một cái, vội cầm ly lên đổ vào một miệng trà.

“Ăn như hổ đói, sói đói chụp mồi, khó trách phụ vương của ta đề phòng ngươi đến tìm ta, xem như ta đã hiểu được nỗi khổ tâm của người.” Cẩn Tu nhẹ thở dài.

Sau khi Giản Chỉ Hề nuốt điểm tâm trong miệng, nàng trợn mắt liếc Cẩn Tu.

“Hồ ly chết, ta dám cam đoan, ngươi nhất định là con ruột của phụ vương ngươi, độc mồm độc miệng di truyền là nhất đẳng!”

Tròng mắt Cẩn Tu khẽ động một cái, hắn cong môi cười nhạt.

“Còn ngươi không biết di truyền từ ai, vừa ngu ngốc vừa ngớ ngẩn, còn có khả năng ăn uống thần sầu.”

Giản Chỉ Hề bĩu môi, nàng cũng không phải ngày đầu tiên quan biết con hồ ly này.

Lần nào gặp hắn không phải đều bị đâm cho thương tích đầy mình?

Nàng đã luyện thành thói quen.

So với con hồ ly này, cái tên bạn xấu Vọng Thư kia đã xem là tốt hơn rất nhiều.

Nàng sống thật gian nan, khắp nơi đều là hố, giẫm một cái là lọt cmn luôn.

“Nói đi, lần này tới tìm ta có chuyện gì?”

“Ta nhớ ngươi, tới tìm ngươi không được à?”

“Tư Mệnh, không phải ai cũng ngu ngốc giống ngươi có được không? Không cần đem chỉ số thông minh của ngươi tới đo với ta.”

Giản Chỉ Hề lập tức héo rũ xuống, nàng suy nghĩ một lúc lâu, mới rầu rĩ nói: “Hồ ly, trước kia có phải ta từng gặp Thương Lăng?”

Nhớ lại trước đây khi gặp Cẩn Tu, nàng mới vừa từ cái huyệt động thủy tinh kia trốn ra được.

Quần áo xốc xếch, thất hồn lạc phách, chật vật không tả nổi, nàng không có ký ức trước đây của thân thể này.

Nàng không biết mình là ai, đây là chỗ nào, tất cả mọi thứ đều xa lạ với nàng.

Nàng sợ, nàng khủng hoảng, thấy có người đến, nàng liền không khống chế được tiên lực tiên lực của chính mình.

Nàng không muốn thương tổn người khác, càng không biết tại sao mình lại có loại sức mạnh này.

Cho đến lúc gặp Cẩn Tu.

Cẩn Tu ở nửa đường nhặt nàng, nói cho nàng biết tất cả, để cho nàng có thể trở về quỹ đạo một lần nữa, trở thành Tư Mệnh một lần nữa.

Bí mật nàng mất trí nhớ, chỉ có Cẩn Tu biết, nhiều người như vậy, nàng chỉ dám, cũng chỉ có thể hỏi Cẩn Tu.

Nhưng mà, lúc nghe được vấn đề này Cẩn Tu liền trầm mặc trong nháy mắt.

Giản Chỉ Hề rất muốn biết, bởi vì hôm nay nàng cảm giác được, trong ánh mắt Thương Lăng nàng nhìn thấy có nghi hoặc khó hiểu, cũng có từng tia tìm tòi nghiên cứu.

Nói chung, ánh mắt Thương Lăng nhìn nàng, không hề giống ánh mắt nhìn một người xa lạ lần đầu gặp mặt.

Hơn nữa, hình như hắn đối với nàng có một loại địch ý như có như không, thật sự kỳ quái.

“Không có” Cẩn Tu phủ nhận.

“Ngươi nhớ lại một chút, có thể là ngươi không biết hay không, thật ra ta đã gặp hắn?”

“Không có, các ngươi chưa từng gặp nhau.” Cẩn Tu rất chắc chắc.

Trong lòng Giản Chỉ Hề thấy kỳ kỳ, sao Cẩn Tu lại chắc chắc như vậy.

Dường như nhìn ra sự hoài nghi trong lòng Giản Chỉ Hề, Cẩn Tu lại giải thích: “Từ khi ngươi sinh ra đến lúc đảm nhiệm Tư Mệnh tới bây giờ, vẫn chưa tới hai ngàn năm, trừ lần này bên ngoài thì Thương Lăng đã trấn thủ U Hư Giới bảy ngàn năm, chưa bao giờ trở về thiên đình.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play