Nước mắt Hạ Tuyết Mạn lập tức trào ra: “Sao ngươi còn đánh ta!”

“Bởi vì ta tự cho ngươi cơ hội, nếu ngươi giấu diếm nữa, lần sau không phải là động tay mà là động đao.”

Giọng Hạ Triều Ca lạnh như băng, như dao cứa vào lòng Hạ Tuyết Mạn.

“Ta, lời ta nói đều là sự thật, ta không có giấu giếm gì cả!”

Hạ Tuyết Mạn hạ quyết tâm, nàng ta đã sớm đứng về phía Địch Phỉ Nhiên, tin tưởng hắn nói, tất nhiên sẽ không nói lung tung.

“Có mấy kẻ chưa thấy quan tài chưa đổ lệ nhỉ.”

Hạ Triều Ca cười nhạt, đột nhiên, nàng lấy từ bên ra một thanh chủy thủ, dao ra khỏi vỏ, một tia sáng lạnh hiện lên khiến người ta không rét mà run.

Hạ Tuyết Mạn thấy chủy thủ càng không ngừng run rẩy.

“Mẫu hậu ta chết thảm trong đám cháy, phò mã của ta mất đi hai chân, toàn thân ta đều bỏng, khoản thù này ta sẽ đòi lại gấp bội, chi bằng bắt đầu từ ngươi trước vậy?”

Hạ Triều Ca cười lạnh đưa dao găm tới trước mặt Hạ Tuyết Mạn.

Hạ Tuyết Mạn sợ đến cứng người, sắc mặt tái nhợt, môi run rẩy.

“Ta biết ngươi yêu Địch Phỉ Nhiên, cũng biết ngươi đang chờ hắn cứu ngươi. Thế nhưng điều kiện tiên quyết là ngươi phải còn sống. Nếu hiện tại ngươi chết rồi, ngươi còn đợi được cái gì sau này nữa?”

“Ngươi, ngươi dám! Bần dân cũng phải kết tội mới có thể xử trảm, ta là công chúa Ly quốc, ngươi có thể nào...”

Hạ Triều Ca vung chủy thủ lên, Hạ Tuyết Mạn kêu thảm một tiếng vang vọng toàn bộ nhà tù.

Trên mũi chủy thủ có thêm một vệt máu, má trái Hạ Tuyết Mạn bị cắt qua, máu tươi chảy xuống, nhìn đặc biệt dữ tợn.

“Ôi, khuôn mặt hủy rồi, ngươi nói xem Địch Phỉ Nhiên sẽ còn yêu ngươi sao? Hậu cung hơn ba ngàn mỹ nhân, mà ngươi tướng mạo xấu xí, lấy cái gì mà đoạt tâm hắn?”

“Ý, không đúng, trừ tướng mạo xấu xí, còn gãy tay gãy chân... Ta thấy ra tay từ chỗ này chút...”

Hạ Triều Ca khua chủy thủ khắp người Hạ Tuyết Mạn, cuối cùng hạ xuống cổ tay nàng ta.

Hạ Tuyết Mạn cực kì sợ hãi, nàng ta hét lớn: “Hạ Triều Ca ngươi điên rồi! Ngươi không được qua đây!”

“Ta điên, đúng vậy đó, ta điên rồi, đều là do các ngươi bức!”

Hạ Triều Ca thét lên: “Cho dù ta chết, cũng phải kéo tất cả bọn ngươi xuống địa ngục!”

Sau khi Hạ Triều Ca gào xong, vung chủy thủ lên, hàn quang lóe lên.

“Á...” Lại là một trận tiếng kêu thê lương, nàng ta liều mạng lắc đầu: “Không được... Không được...”

Nhưng mà, lúc Hạ Tuyết Mạn mở mắt ra lại thấy dao găm chém đứt tay áo nàng ta.

Tinh thần Hạ Tuyết Mạn gần như tan vỡ, Hạ Triều Ca là đứa điên, nàng không cần đối đầu với một kẻ điên, thật đáng sợ!

“Ta nói, ta nói hết!”

Hạ Tuyết Mạn khóc lóc kể toàn bộ đầu đuôi.

Sắc mặt Hạ Triều Ca càng ngày càng khó coi, hàn ý trong mắt càng ngày càng sâu, Địch Phỉ Nhiên...

“Còn có chuyện gì nữa? Phàm là chuyện ngươi và Địch Phỉ Nhiên gặp mặt đều phải nói.”

“Không có, trừ lần này thì chỉ có lần trước ở du thuyền gặp qua!” Hạ Tuyết Mạn không dám giấu giếm một chút.

“Lần kia, sau khi ngươi vội vội vàng vàng rời khỏi, ta bị người ta đẩy xuống nước, khiến cho ta rất chật vật.”

“Ai đẩy ngươi?”

“Ta không biết, rõ ràng lúc đó trên thuyền chỉ có mấy người, bọn họ chẳng ai thừa nhận!” Vẻ mặt Hạ Tuyết Mạn ủy khuất.

“Có ai?”

“Thừa tướng, tam hoàng tử, còn có Nhị hoàng tỷ, lúc đó công chúa Lam Thấm không có ở gần bọn ta.”

Hạ Triều Ca siết chặt quả đấm, thì ra là thế, thì ra từ vào lúc đó bọn chúng đã thông đồng với nhau.

Đẩy Hạ Tuyết Mạn xuống nước chỉ là để đẩy nàng ta đi, để lại không gian cùng thời gian thương thảo.

Hạ Uyển Tình... Người phụ trách tiếp xúc mẫu hậu, là ả!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play