“Triều Ca, mẫu hậu con trước khi đi, là dáng vẻ gì? Có phải vẫn xinh đẹp như vậy không? Ta hoàn toàn không thể gặp nàng lần cuối.”
Hai mắt Hạ Hạo Miểu mê ly, dường như đang đắm chìm trong thế giới riêng của mình.
Trong thế giới kia, có ông ấy, cũng có Bạch Tâm Lăng.
Nước mắt Hạ Triều Ca cũng không nhịn được nữa, như là hồng thủy ập tới, trào dâng ra ngoài.
“Phụ hoàng, mẫu hậu lúc đi rất xinh đẹp. Ánh lửa đầy trời chiếu vào khuôn mặt người tựa như một con Dục Hỏa Phượng Hoàng, xinh đẹp không gì sánh được.”
“Nàng còn nói gì không?”
“Người nói người nhớ phụ hoàng, kiếp sau muốn đi cùng với người.”
Bỗng nhiên, Hạ Hạo Miểu gắt gao siết tay Hạ Triều Ca, hai mắt sáng ngời: “Con nói thật chứ?”
Nhìn Hạ Hạo Miểu tiều tụy rồi lại mừng rỡ như vậy, Hạ Triều Ca đau lòng không thôi.
Phụ hoàng của nàng yêu mẫu hậu như vậy, yêu hèn mọn như vậy, hèn mọn đến mức không dám tin trong mấy năm nay, mẫu hậu cũng yêu người.
“Đương nhiên là thật, người còn nói, việc hạnh phúc nhất đời này chính là gả cho phụ hoàng.”
Câu nói này là Hạ Triều Ca thay mẫu hậu nói, nàng tin rằng nàng mẫu hậu cũng nghĩ như vậy.
Thân thể Hạ Hạo Miểu buông lỏng nằm ở trên giường, hai mắt rơi lệ, khiến lòng người chua xót.
“Triều Ca, phụ hoàng không yên lòng nhất chính là con.”
“Phụ hoàng người đang nói gì vậy, ngươi sẽ ổn, mẫu hậu không còn, Triều Ca không thể lại mất đi phụ hoàng nữa!”
Hạ Triều Ca nước mắt không nhịn được chảy xuống, thấm ướt một mảnh vạt áo chỉnh tề.
“Triều Ca, nói cho phụ hoàng, con có yêu Hề Minh Húc hay không?.”
“Phụ hoàng, bây giờ không phải là lúc nói cái này, người đừng thế này...”
“Phụ hoàng biết, truyền Hề Minh Húc cùng Thiên Túng vào đi.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT