“Triều Ca bái kiến mẫu hậu.”

“Triều Ca, sao con lại tới đây? Sao con còn mang theo quần áo?”

Trong đôi mắt đẹp của Bạch Tâm Lăng đầy vẻ kinh ngạc cùng khó hiểu.

“Nhớ mẫu hậu thôi, muốn tới chỗ mẫu hậu ăn bám vài ngày. Mẫu hậu sẽ không ghét bỏ con chứ?”

Bạch Tâm Lăng cười, nàng nắm lấy tay Hạ Triều Ca ngồi xuống, ôn nhu nhìn nữ nhi của mình, trong mắt đầy tràn cưng chìu.

“Sao lại thế được, chỉ là tự nhiên con có chuyện, mẫu hậu cũng không nhận ra chỉ là con nhớ mẫu hậu thôi.”

Hạ Triều Ca le lưỡi, dáng vẻ nghịch ngợm.

“Hề Minh Húc kia còn ở trong cung của con?”

Hạ Triều Ca gật đầu, nàng nói: “Đúng ạ, giống như một tên vô lại, ăn vạ không đi.”

“Rốt cuộc các con xảy ra chuyện gì? Hắn đối với con có thật lòng không?” Bạch Tâm Lăng lo lắng hỏi.

“Có lẽ thật?” Hạ Triều Ca cũng không dám chắc chắn.

“Vậy còn con? Con đối với hắn thế nào?”

“Mẫu hậu, người ta thật vất vả mới đến chỗ người vài ngày, sao người cứ hỏi vấn đề này mãi vậy.” Hạ Triều Ca nhào vào lòng Bạch Tâm Lăng.

“Con gái lớn không dùng được nha.” Bạch Tâm Lăng cười nói: “Thật ra không cần hỏi, biểu tình của con đã nói rõ tất cả rồi.”

“Thật sao?”

“Không ai hiểu nữ nhi bằng mẫu thân, con không giấu được.”

Hạ Triều Ca bất đắc dĩ cười, dường như trước mặt ai nàng cũng không giấu được.

“Vậy con dời đến Phượng Nghi Cung tới làm gì? Cãi nhau à?”

Hạ Triều Ca lắc đầu.

Hạ Triều Ca không nói, Bạch Tâm Lăng cũng không hỏi tiếp, bà chuyển đề tài.

“Nghe nói vài ngày trước Tam công chúa Càng quốc có đến ở trong cung của con vài ngày?”

“Nàng cũng là một tên vô lại” Hạ Triều Ca bĩu môi.

“Thật không nghĩ tới, các con vẫn có thể ở chung một chỗ, thật khiến mẫu hậu ngoài ý muốn.” Bạch Tâm Lăng cười khẽ vuốt đầu Hạ Triều Ca.

“Cuối cùng cũng đi ”

“Trong cung còn có hai hoàng muội, cũng không thấy các con thân thế này, tất nhiên nếu họp lại cũng đỡ trống trải hơn chút ít.”

“Biết rồi ạ, mẫu hậu thật dong dài.”

“Con tới chỗ ta mà không muốn nghe ta dong dài sao?”

Hạ Triều Ca cười, dính trong lòng Bạch Tâm Lăng, nhẹ ngửi khí tức nhàn nhạt trên người mẫu thân.

“Triều Ca, mẫu hậu không yên lòng về con, cũng không biết về sau con có thể sống thật tốt hay không.” Bạch Tâm Lăng thở dài một tiếng.

Hạ Triều Ca trong lòng rơi lộp bộp, câu nói này sao nghe kỳ quái vậy?

“Mẫu hậu, người phải nhìn con xuất giá, nhìn con sinh hài tử, sao lại không biết?”

“Đứa nhỏ ngốc” Bạch Tâm Lăng sờ sờ đầu Hạ Triều Ca.

“Ta cảm thấy việc hôn nhân của con nên quyết định rồi.”

“Mẫu hậu, con còn muốn bên người thêm hai năm, việc này tạm thời không đề cập tới, tạm ngưng đi nha.”

Bạch Tâm Lăng bị phản ứng của Hạ Triều Ca chọc cười.

Màn đêm buông xuống, Hạ Triều Ca ở lại trong tẩm cung của Bạch Tâm Lăng, mẫu tử hai người cùng giường.

Hạ Hạo Miểu không cam lòng, nhưng cuối cùng vẫn vác vẻ mặt sầu khổ về Càn Khôn Cung của mình.

Sáng sớm hôm sau, sau khi ăn sáng xong, Bạch Tâm Lăng ở trong phòng đọc sách, Hạ Triều Ca ở trong sân hóng mát.

“Sư muội, ngày hôm qua ta đều kiểm tra hết trong ngoài, cũng không có gì dầu hỏa gì.”

“Ừm, việc này không thể phớt lờ, còn phải tăng cường đề phòng.”

“Được”

“Địch Phỉ Nhiên bên kia có tin tức gì không?”

“Hắn bằng lòng cắt ba tòa thành Ly quốc, yêu cầu của hắn là muốn muội.”

“Kết quả thì sao? Hoàng thượng không hứa, nói quân sư đã không còn tung tích.”

Nói như vậy, phụ hoàng của nàng đã biết chuyện này.

Nhưng biểu hiện của Địch Phỉ Nhiên thật có chút cổ quái.

“Mọi chuyện hắn đều đặt lợi ích đặt lên đầu, cũng không phải kẻ yêu mỹ nhân bỏ giang sơn.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play