“Thiên Đế Bệ Hạ, vẫn nên từ bỏ đi.”

Giản Chỉ Hề quay đầu nhìn về phía Thương Lăng, đôi mắt sáng rực chớp chớp đầy vẻ cảm kích.

Thương Lăng thượng thần, ngài thật đúng là người tốt!

“Ồ? Vì sao?”

“Ta nghe nói, Tư Mệnh ngoại trừ viết mệnh cách linh tinh, không có sở trường gì. Cũng không cần để cho tài nghệ vụng về của nàng phá hỏng bầu không khí yến hội này đi.”

Thương Lăng mặt đơ nói một hơi.

Giản Chỉ Hề nghẹn một họng khí, thở không ra, nuốt không trôi.

Thương! Lăng!

Cái tên nam nhân mặt lạnh độc mồm độc miệng!

Lão tử không đội trời chung với ngươi!

Tốt xấu gì kiếp trước ở hiện đại nàng cũng là tinh anh xã hội, làm sao đời này đến đây liền không có sở trường nào!

Trong lòng Giản Chỉ Hề liều mạng phát điên, đem vai chính của màn giải phẫu người sống trong đầu đổi từ Thiên Đế Bệ Hạ thành Thương Lăng thượng thần.

Giản Chỉ Hề bên này phẫn hận không thôi, nhưng trong yến hội lại truyền đến một hồi lại một hồi tiếng tán dương.

“Thương Lăng thượng thần quả nhiên nhìn thấu triệt!”

“Thương Lăng thượng thần quả thực nói ra tiếng lòng của chúng ta!”

“Anh hùng sở kiến lược đồng*!”

* có cái nhìn giống nhau

Nghe được những lời này, Giản Chỉ Hề thở ra một hơi, như bong bóng xì hơi, có cảm giác thất bại.

“Có ý tứ, có ý tứ, ha ha ha, Thương Lăng, lâu lắm rồi ngươi chưa từng nói một câu dài như vậy.” Thiên Đế Bệ Hạ cười to nói.

Thương Lăng mặt không đổi sắc, giơ tay uống một ngụm trà.

Lúc này, Vu Sơn Thần Nữ Dao Cơ ánh mắt lại nhẹ nhàng rơi trên người Giản Chỉ Hề.

Giản Chỉ Hề chọn cách làm như không thấy, sau khi ăn xong bữa này, nàng quyết định trong một trăm năm tới, tuyệt đối không bước ra khỏi nhà.

Mấy người cứ cười đi, mấy người cứ nói đi, nói xong cho qua, ai còn nhớ tới nàng đâu?

Nàng cũng không phải Vu Sơn Thần Nữ, nàng chỉ là một Tư Mệnh nhỏ bé trong suốt.

Một bữa yến hội rốt cuộc đã qua, màn tra tấn Giản Chỉ Hề cuối cùng cũng kết thúc.

Giản Chỉ Hề ủ rũ héo hon đi về Thiên Phủ Cung của chính mình, trước cửa cung treo mấy chữ to: Đóng cửa miễn tiếp khách.

Sau đó nàng đóng cửa lại, cắt đứt với tất cả bên ngoài.

Trở lại Thiên Phủ Cung của mình, Giản Chỉ Hề nằm xuống cái giường trong sân, cầm lấy sách vứt trên giường, chăm chú đọc.

Vẫn là ổ nhỏ nhà mình ấm áp nhất.

Tân hưởng thời gian của mình, cứ để cho người khác nói đi thôi.

Trong chốc lát, phiền não liền bị Giản Chỉ Hề quăng tuốt luôn.

Đây chính là điểm tốt nhất của nàng, tấm lòng bao la, không thích tính toán với người khác.

Huống chi, cũng không ai ác ý nhằm vào nàng, nàng đại nhân sẽ không chấp tiểu nhân.

Đọc sách hồi lâu, lực chú ý của nàng đều bị sự việc rung động đến tâm can hấp dẫn.

“Cộc cộc cộc “

Cửa lớn nhà nàng bị gõ.

Giản Chỉ Hề sững sờ, không phải dán “Đóng cửa miễn tiếp khách” sao? Thế quái nào lại có người tới gõ cửa?

Giản Chỉ Hề không đáp lời, làm bộ ta không có ở nhà.

“Cộc cộc cộc “

Ngoài cửa người dường như không buông tha.

“Tư Mệnh, là ta, ngươi mở cửa nhanh, ta tới chịu đòn nhận tội với ngươi!”

Đó là tiếng của Vọng Thư!

Giản Chỉ Hề hừ một tiếng, tiếp tục lật sách.

“Tư Mệnh, nếu ngươi không mở cửa, ta quỳ luôn ở nơi này không đứng dậy.”

Giản Chỉ Hề lại hừ một tiếng, lật sách như cũ.

“Tư Mệnh, nếu ngươi không mở cửa, nếu như bị người khác thấy Vọng Thư quỳ trước cửa nhà ngươi chịu đòn nhận tội, xú danh* của ngươi liền bay xa hơn, mùi càng nồng hơn.”

* danh tiếng xấu

Là tiếng của Cửu Thiên Huyền Nữ.

Giản Chỉ Hề giật giật khóe miệng, chuyện nhà mình, vẫn nên tự đóng cửa giải quyết.

Giản Chỉ Hề để sách xuống, mở cửa Thiên Phủ Cung.

Cửa vừa mở ra, nàng liền thấy Vọng Thư thật sự quỳ gối trước cửa, trên lưng vác cành mận gai, trên mặt đều là vẻ áy náy, hai mắt còn ngấn lệ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play