Hề Minh Húc bất đắc dĩ lắc đầu.

“Nàng rõ ràng đang để tâm chuyện vụn vặt.”

Hạ Triều Ca quay đầu, yên lặng không nói.

“Thật ra cha ta hy vọng ta có thể cưới Nhị công chúa, một lần kia cũng là muốn tác hợp chúng ta.”

Lòng Hạ Triều Ca rơi lộp bộp, nghẹn muốn chết.

“Thật ra nàng ta ôn nhu hiền thục, dung mạo thanh lệ, điềm tĩnh ưu nhã, đúng là một nữ tử tốt.”

Hạ Triều Ca đột nhiên đứng lên, tức giận chỉ Hề Minh Húc.

“Trong mắt ngươi, cái gì của ta đều là khuyết điểm, tất cả của nàng ta đều là ưu điểm, vậy ngươi còn nương nhờ Triều Vân Cung của ta làm gì!”

Hề Minh Húc bỗng nhiên cười ra tiếng.

“Triều Ca, nếu như trong lòng nàng không có ta, sao lại nổi giận như thế này?”

“Nàng thông minh như vậy không khó nhìn ra, ta tán dương nàng ta ngoài mặt, phê bình nàng sâu tận xương tủy. Quan tâm sẽ bị loạn, Triều Ca, tâm nàng loạn.”

Hạ Triều Ca ngồi trở lại giường, hít sâu một hơi, nàng quả thực loạn, loạn một tấc, loạn cả tâm.

“Nếu như mười năm trước không gặp nàng, nữ tử kia sẽ là một hiền thê, đáng để ta tôn trọng ưa thích.”

“Có thể nàng chưa từng biết, mười năm trước đánh một trận kia, trong lòng ta rất nghẹn khuất. Đến Bắc Cương ta thường thường tưởng rằng, chờ ta ngày vinh quy kinh thành, ta phải báo thù.”

“Suy nghĩ suy nghĩ suốt mười năm, thiết kế ra vô số loại kế hoạch báo thù, cuối cùng thù lớn chưa trả, đã tự mình sa vào rồi.”

“Triều Ca, ngày đó ở hậu viện nhà ta, nàng có thể trèo tường đến nhìn ta, ta rất vui vẻ.”

“Đây chính là việc ta muốn giải thích cho nàng nghe, ưa thích mặt ngoài đối với người giáo dưỡng tốt đẹp kia, kém xa tình yêu sâu tận xương tủy đối với người khiến ta nghiến răng nghiến lợi là nàng.”

Lời Hề Minh Húc nói khiến tim Hạ Triều Ca đập cực kì mạnh, đầu óc trống rỗng.

“Ngươi, ngươi, ngươi đang bày tỏ?”

Đầu lưỡi cùng đại não Hạ Triều Ca đều thắt bính hết rồi.

Sống lâu như thế, lần đầu tiên có người tỏ tình.

Đôi mắt Hề Minh Húc nghiêm túc nhìn Hạ Triều Ca, khóe miệng mỉm cười, tình ý vô hạn.

Hạ Triều Ca thấy hình ảnh mình trong mắt hắn, thất thố kinh hoảng, nai con chạy loạn.

Hề Minh Húc nói, nàng tin.

“Triều Ca, nguyên nhân nàng hồi cung, nếu như nàng không muốn nói ta liền không hỏi, nhưng nàng đừng xa cách ta, đừng nói những lời nhẫn tâm, ta sẽ khổ sở.”

Hề Minh Húc khẽ ngẩng đầu, đặt một nụ hôn lên trán Hạ Triều Ca.

Như chuồn chuồn lướt nước, lại tình ý vô hạn.

Hạ Triều Ca rốt cuộc chậm rãi hồi hồn, cả khuôn mặt hồng như táo chín, vùi đầu rất thấp.

Lần đầu tiên nói yêu đương, mắc cỡ muốn chết à...

“Chàng định lúc nào về phủ tướng quân?”

“Lưng ta gánh một lần nồi, bị đánh một trận, thật vất vả mới vào được Triều Vân Cung này, há có thể dễ dàng rời đi?”

Hề Minh Húc cười gian xảo, thoải mái nằm uỵch xuống giường, rất có tướng vô lại.

Hạ Triều Ca trợn mắt há mồm, trố mắt đứng nhìn.

Đây là muốn ăn vạ không đi?

“Ể? Chàng vừa nói như vậy, ta lại phát hiện hình như ta trúng kế rồi!”

“Kế gì?”

“Khổ nhục kế!”

Hề Minh Húc cong môi cười nhạt không nói.

“Vậy nãy giờ là chàng diễn cho ta xem!”

“Dù ta về kinh thành nhưng muốn bắt được nàng cũng tuyệt đối không phải chuyện đơn giản. Nàng là công chúa, không phải ta muốn gặp là có thể gặp.”

“Cho nên chàng liền dùng một chiêu khổ nhục kế, dẫn rắn khỏi hang, chờ ta tự chui đầu vào lưới, sau đó dẫn sói vào nhà?”

“Quân sư cao kiến, Hề mỗ bội phục.” Hề Minh Húc mặt không đỏ tim không đập.

Hạ Triều Ca nhất thời bùng nổ, nàng lại bị tính kế!

“Kế này có người tự nguyện mắc câu mà, Triều Ca, trong lòng nàng có ta, lúc nào chỗ nào nàng cũng trốn không thoát đâu.

Nhi lầy lội: chế độ mặt dày ăn vạ của nam chính đã khởi động, cầu yêu thương để thả thêm thính nào:)))))

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play