“Vậy chính là ngươi muốn che chở nữ nhân kia đến cùng?”
Hề Minh Húc không chút do dự: “Vâng”
“Ngươi, ngươi, ngươi thật sự cho rằng trẫm không dám phạt ngươi sao? Ngươi thật sự cho rằng trẫm không xuống tay được? Hay là do ngươi cảm thấy mình quá quan trọng!” Hạ Hạo Miểu giận chỉ Hề Minh Húc.
“Thần không có, thần có tội, nguyện bị phạt.”
Sắc mặt Hề Minh Húc không thay đổi, Hạ Hạo Miểu lại tức giận đến run tay.
“Được, được, muốn đối nghịch với trẫm phải không? Trước đây Triều Ca mù mắt mới có thể thích ngươi!”
“Thần hổ thẹn ”
“Ngươi tốt nhất giấu cô ta kỹ, nếu để trẫm bắt được, trẫm sẽ để cô ta chết rất khó coi!”
Hạ Hạo Miểu hít sâu một hơi bình phục tâm tình mình.
Thật ra Hề Minh Húc có tội, ông có phạt cũng không có gì ghê gớm.
Nhưng ông thấy không đáng thay Hạ Triều Ca, nữ nhi ông ấy yêu thương, sao có thể chịu loại ủy khuất này!
“Đã như vậy, trẫm liền thành toàn ngươi, nói đi, trái với quân kỷ mang nữ tử vào quân doanh nên phạt như thế nào?”
“Hồi hoàng thượng, năm mươi quân côn.”
“Vậy ngươi lui xuống lĩnh một trăm, quỳ gối trước cửa Ngự Thư phòng, chịu hết mới thôi.”
“Tạ hoàng thượng long ân.”
Hề Minh Húc khấu đầu một cái, sắc mặt không đổi, thẳng lưng đi ra ngoài.
Bên trên Linh Nhạc Hồ, một chiếc du thuyền thật lớn đang chậm rãi đi về phía trước.
Trên thuyền, Địch Phỉ Nhiên đang ngồi ở bên cạnh bàn, rất hứng thú vừa nhìn cảnh đẹp ngoài cửa sổ, vừa cùng ba vị công chúa nói chuyện phiếm.
Địch Lam Thấm rầu rĩ đứng ở boong thuyền dựa vào lan can bên cạnh, một mình đờ đẫn nhìn cảnh sắc phía xa.
Địch Phỉ Nhiên ăn nói hài hước, kiến thức rộng chọc cho Hạ Tuyết Mạn cười duyên liên tục.
Hạ Uyển Tình tính khí ôn hòa mềm mại, mặc dù không thoải mái giống Hạ Tuyết Mạn, nhưng cũng thập phần vui vẻ.
Không thể không nói, Địch Phỉ Nhiên chính là cao thủ thả thính, rất biết làm nữ nhân vui.
Trong lòng Hạ Uyển Tình chứa Hề Minh Húc, bằng không thì cũng được rơi vào tay giặc.
Mà Hạ Tuyết Mạn là triệt để không giữ được mình, ánh mắt mến mộ kia không thể thu lại được.
Hạ Triều Ca lẳng lặng uống trà, nghe bọn họ trò chuyện với nhau thật vui.
Nếu như không mang theo bọn họ đến, chỉ sợ cũng không phải cảnh tượng này, Địch Phỉ Nhiên mời nàng nhất định còn có ý khác.
Lúc này xem như uổng phí hết cơ hội tốt này.
Hạ Triều Ca cười thầm, đừng xem Địch Phỉ Nhiên đàm luận vui vẻ, trong lòng chắc đang mắng nàng đây.
Chuyến này thu hoạch không nhỏ, Hạ Tuyết Mạn muốn quấn lên Địch Phỉ Nhiên.
Ác nữ quấn lên nam tâm cơ, nàng có cần đẩy một cái hay không nhể?
Chơi chút yêu đương vụng trộm hẹn hò, hiểu lầm làm loạn hay tình tay ba?
Hạ Triều Ca âm thầm cân nhắc, nhưng lòng có chút không yên, mí mắt đang nhảy.
Bỗng nhiên vào lúc này có một con thuyền thuyền nhỏ lái tới cực nhanh, trên thuyền Tố Y không nói hai lời trực tiếp xông qua sự ngăn cản của thị vệ, vội vội vàng vàng đi tới trước mặt Hạ Triều Ca.
Khiến cho đoàn người vô cùng kinh ngạc, lại không hiểu ra sao.
Chỉ thấy Tố Y cúi đầu nói mấy câu bên tai Hạ Triều Ca.
Hạ Triều Ca đột nhiên đứng lên, chén trà trong tay bị đụng chao đảo, vẩy khắp một bàn trà.
Nàng lại hồn nhiên không thèm để ý nói: “Trong cung xảy ra chút chuyện, ta hồi cung trước, các vị chơi vui vẻ nhé.”
Hạ Triều Ca nói xong, cũng không đợi người khác trả lời đã theo Tố Y lên thuyền nhỏ, vội vội vàng vàng rời đi.