Ngón tay Tố Y động cực nhanh, không tới thời gian một khắc, Rubik trong tay nàng đã hoàn thành phục hồi như cũ.
Chiêu thức ấy khiến tất cả mọi người xem mà khiếp sợ không thôi!
Đồ chơi này căn bản chưa quen thuộc, nàng lại chơi lưu loát như vậy, tựa hồ Rubik trong tay nàng đang nghe lệnh của nàng!
Người này làm sao làm được! Tốc độ tay nhanh như vậy, đừng nói suy nghĩ, nhìn còn chưa chắc có thể thấy rõ ràng!
Sau Tố Y hồi phục xong, hai tay dâng lên đưa cho Hạ Triều Ca.
“Công chúa, nô tỳ hoàn thành rồi.”
Vẻ mặt Hạ Triều Ca lộ ra nụ cười, trả Rubik lại cho Địch Phỉ Nhiên.
“Tam hoàng tử nhìn một chút, thế này đã đúng chưa?”
Địch Phỉ Nhiên tiếp nhận Rubik, ngón tay siết chặt, dùng sức bóp đến mức Rubic phát ra tiếng răng rắc.
Nét mặt hắn cực kỳ trấn định, thế nhưng trong lòng hắn đã sớm tức hộc máu.
Cái biểu tình này Hạ Triều Ca cũng không xa lạ, thấy Địch Phỉ Nhiên giận không thể bộc phát, còn phải nghẹn trong lòng mình, trong lòng Hạ Triều Ca rất sảng khoái.
Nụ cười của nàng lại sáng lạn thêm vài phần, sáng lạn đến mức vô cùng chói mắt.
“Tam hoàng tử, coi như là hoàn thành phải không?” Hạ Triều Ca lại hỏi một lần nữa.
Địch Phỉ Nhiên lộ ra một nụ cười bình thản, hắn nói: “Ly quốc quả nhiên nhân tài đông đúc, ngay cả một cung nữ nho nhỏ đều thông tuệ như vậy, ta không phục cũng không được.”
“Tam hoàng tử quá khen” Hạ Triều Ca nói xong quay đầu nói với Tố Y: “Còn không mau đa tạ tam hoàng tử?”
Tố Y vội đi về phía trước thi lễ: “Đa tạ tam hoàng tử.”
Tố Y vừa lên đến, tay Địch Phỉ Nhiên siết Rubik càng chặt hơn vài phần, trong lòng hắn rất bực đó!
“Cung nữ của trưởng công chúa cũng thật là lợi hại, một phần hậu lễ này của ta rốt cuộc cũng đưa được, người đâu, đem lễ vật ta chuẩn bị tới!” Địch Phỉ Nhiên quay đầu phân phó.
Trên mặt Hạ Triều Ca vẫn luôn tràn đầy nụ cười nhàn nhạt, nhưng trong lòng rất vui, một món lễ lớn, vậy mà đưa cho một tiểu cung nữ, đổ máu nhiều thế này, lại không nịnh bợ được ai, đổi thành người khác cũng tức chết.
Huống chi, Địch Phỉ Nhiên vẫn đổ máu trước mắt bao người.
Người hầu Địch Phỉ Nhiên ôm ra một cái cái hộp tinh xảo, đứng yên trước mặt Địch Phỉ Nhiên.
Địch Phỉ Nhiên đưa tay mở cái hộp ra, tất cả mọi người hiếu kỳ hướng nhìn vào trong hộp, đều muốn biết phần đại lễ này lớn đến bao nhiêu.
Chỉ thấy bên trong hộp chứa một khối ngọc lóng lánh, giống như cành xanh, là bích vân có tám lá.
Không ít người thấy Bát Diệp Bích Vân này đều kinh ngạc không thôi!
Đừng thấy toàn thân nó đều là cảm giác của ngọc, lá cây của nó cũng không phải tạo hình, là sống sờ sờ mọc ra!
Nhưng mà, Bích vân không phải thực vật, là một loại khoáng vật biết sinh trưởng!
Nó trân quý lại cực kì hiếm.
Bình thường trên thị trường xuất hiện đều là một lá, một lá cũng cần vạn lượng vàng, bây giờ Địch Phỉ Nhiên vừa ra tay, vậy mà đưa một cái tám lá!
Sự ra tay hào phóng này, khiến cho người ta líu lưỡi!
Đồ vật quý giá như vậy lại đưa cho một tiểu cung nữ, nhất định là phung phí của trời!
Thế nhưng lời đã nói trước mắt bao người, nước đổ khó hốt, Địch Phỉ Nhiên dù đau lòng cũng phải đưa!
“Tố Y, còn không mau nhận lấy, đa tạ tam hoàng tử?”
Tố Y cúi đầu thi lễ một cái, cung kính tiến lên, đem Bát Diệp Bích Vân về.
Nhưng mà, toàn bộ quá trình Tố Y đều mặt không đổi sắc, không có bất kỳ sự kinh ngạc gì, cũng không có bất kỳ một tia mừng rỡ.
“Tố Y dường như không thích lắm?” Địch Phỉ Nhiên hỏi.
Hạ Triều Ca cười nhạt, hắn đã đổ máu thê thảm, còn cố bới móc?
“Hồi tam hoàng tử, không phải Tố Y không thích, chỉ là công chúa từng ban thưởng một cái cửu diệp, hai cái Bích vân trong phòng thì không hay lắm.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT