Ba ngày sau, sứ thần cùng sứ đoàn Càng quốc đến kinh thành Ly quốc.
Hạ Hạo Miểu tự mình an bài tiệc mừng cho họ, mời văn võ bá quan, hoàng thân quốc thích cùng nhau tham gia.
Trong sứ đoàn Càng quốc, bao gồm công chúa Càng quốc Địch Lam Thấm đến liên hôn, còn có Nghĩa Hòa sứ thần là tam hoàng tử Càng quốc Địch Phỉ Nhiên.
Lúc Hạ Triều Ca thu được tin tức này, ánh mắt ảm đạm đi.
Vậy mà Địch Phỉ Nhiên lại tới!
Người như Địch Phỉ Nhiên, chưa đạt được mục đích sẽ không bỏ qua, thủ đoạn âm độc hèn hạ, không biết lần này hắn đến sẽ làm ra chuyện xấu gì.
Sau đó, Hạ Triều Ca viết một phong thư cho Tang Chính Khanh, mượn ông ấy một người.
Tiệc nghênh tiếp sứ đoàn Càng quốc tổ chức ở ngự hoa viên, Ngự Hoa Viên to như vậy đều bày đầy bàn.
Hoàng thân quốc thích, văn võ bá quan được mời tới yến hội đã đến nơi từ sớm.
Đồng thời người tới sớm còn có Hạ Triều Ca.
Vị trí của nàng bên tay phải Hạ Hạo Miểu không xa, phía trên là Hạ Thiên Túng.
An bài cho nàng vị trí này, phô ra hết thân phận tôn quý của nàng.
“Ta nghe nói công chúa Càng quốc là quốc sắc thiên hương đó!”
“Đúng vậy đó, lần này công chúa Càng quốc tới hòa thân, cũng không báo rơi vào nhà nào, ai sẽ có vận khí tốt như vậy nhỉ!”
“Các ngươi có chỗ không biết, công chúa Càng quốc trừ bên ngoài rất xinh đẹp, võ công của nàng ấy cũng là nhất.”
“Cái gì? Nàng ấy biết võ công? Công chúa của một nước lại có thể khua đao múa kiếm?”
“Không có kiến thức gì cả! Càng quốc chỗ tây bắc, phong tục chuộng võ, công chúa Càng quốc bởi vì một thân võ nghệ này, được hưởng sự sủng ái của hoàng đế Càng quốc đấy!”
“Thì ra là thế!”
“Bất quá, chuyện này cũng không hẳn vậy, sứ thần Càng quốc tam hoàng tử lại là kẻ không biết võ công, nhưng hắn lại được hoàng đế Càng quốc rất sủng ái.”
“Ta nghe nói một trận này ở Bắc Cương, Hề thiếu tướng quân đánh cho Càng quốc tan tác, còn làm trọng thương một tam hoàng tử Càng quốc, thật không ngờ tới hắn lại dám tự mình đến đây!”
“Làm sao không dám tới? Hề thiếu tướng quân lại không ở đây, không người nào có thể trấn được hắn!”
Hạ Triều Ca ngồi ở vị trí của mình, cẩn thận nghe ngóng người khác nghị luận, bên khóe miệng không khỏi lộ ra một nụ cười.
Địch Phỉ Nhiên, cũng không phải chỉ có Hề Minh Húc mới trấn được hắn.
Nhớ năm đó, nàng thông minh cũng đủ nghiền ép Địch Phỉ Nhiên rất nhiều lần đó nhá?
Nghĩ tới liền muốn gặp người quen cũ, Hạ Triều Ca còn có một chút chờ mong.
Bất quá thật đáng tiếc, vị đồng hương xuyên không này sợ rằng không nhận ra nàng.
Thời gian trôi qua rất nhanh, trong yến hội văn võ bá quan cùng hoàng thân quốc thích cũng dần dần ngồi xuống.
Lúc này, tại lối vào yến hội, đoàn người khí thế cực cao đi tới.
Hạ Triều Ca ngẩng đầu nhìn qua, thấy dẫn đầu chính là Địch Phỉ Nhiên, hôm nay hắn mặc một bộ hoàng bào hoàng tử, sáng loáng rất chói mắt.
Lại phối hợp thêm cái tự tin và khí thế bẩm sinh kia, cả người có vẻ cực kì tôn quý.
Đây là lần đầu tiên Hạ Triều Ca nhìn thấy bộ dạng này của Địch Phỉ Nhiên, khác biệt với sự hồn nhiên tùy ý trong quân doanh, hắn bây giờ lộ ra chút khí tức vương giả.
Bên cạnh Địch Phỉ Nhiên, người mặc một bộ váy màu tím, đầu cài thoa tử ngọc, ăn mặc trang trọng ưu nhã, chính là công chúa Càng quốc Địch Lam Thấm.
Địch Lam Thấm mang trên mặt nụ cười nhàn nhạt, ung dung, ưu nhã, có khí chất.
Giống như những quan viên kia nói, quốc sắc thiên hương.
Người Càng quốc một đường chậm rãi đi tới, tất cả ánh mắt mọi người đều ngừng lại trên người bọn họ, mãi cho đến bọn họ đi tới chỗ mình ngồi.
Bọn họ thoải mái ngồi xuống, vừa vặn chếch về phía Hạ Triều Ca ở trên.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT