Mới vừa vào hoàng cung, Hạ Triều Ca lại phát hiện mình không phải bị đưa về Triều Vân Cung của mình, mà là trực tiếp đưa đến Phượng Nghi Cung của mẫu hậu.
Lúc Hạ Triều Ca vào Phượng Nghi Cung, mẫu hậu Bạch Tâm Lăng cùng phụ hoàng Hạ Hạo Miểu đã đợi ở bên trong.
“Triều Ca bái kiến phụ hoàng, bái kiến mẫu hậu.”
Hạ Triều Ca quỳ xuống khấu đầu một cái, câu kế tiếp nàng không nói ra.
Triều Ca không làm nhục sứ mệnh từ Bắc Cương trở về, hoàn thành việc điều tra cặn kẽ Hề Minh Húc, cũng nắm giữ lá bài của Hề Minh Húc.
Mặc dù không thể khiến hoàng triều Hạ gia bách thịnh không suy, nhưng có thể bảo đảm một nhà bình an.
Đây là hồi báo của Hạ Triều Ca đối với phụ mẫu dưỡng dục nàng mười lăm năm.
“Đứa nhỏ ngốc, sao lại hành lễ lớn như vậy! Mau đứng lên!”
Hạ Hạo Miểu vội tới nâng Hạ Triều Ca dậy.
“Con bé này, vết thương ở đầu gối đã khỏi hoàn toàn chưa? Không có lưu lại di chứng về sau gì chứ?”
Bạch Tâm Lăng thân thiết sờ sờ đầu Hạ Triều Ca.
“Phụ hoàng, mẫu hậu, để cho các người lo lắng, con đều rất tốt. Không có gì khác biệt với khi còn bé đến Bích Ba sơn trang học tập.”
“Ta cảm giác con gầy thế nào ấy, còn đen hơn một ít nữa?”
Còn gầy á? Nếu không phải là bị Hề Minh Húc tận lực vỗ béo thật lâu, chắc bây giờ nàng càng gầy hơn.
“Mẫu hậu, lâu không gặp là luôn muốn kén cá chọn canh, con không có gì thay đổi cả.”
Hạ Triều Ca vỗ vỗ tay Bạch Tâm Lăng, ý bảo nàng an tâm.
Đồng thời, Hạ Triều Ca đi tới phía sau bọn họ, chỉ thấy một cái bàn lớn đã bày đầy đồ ăn.
“Thơm quá đi, vốn không đói bụng, ngửi được hương thơm con lại đói muốn chết rồi!”
“Ha ha ha, con bé này, đói thì ăn trước đi, một nhà bốn người cùng nhau, coi như mở tiệc chiêu đãi con.” Hạ Hạo Miểu nói.
Hạ Triều Ca cười khúc khích gật đầu, sinh ra ở hoàng gia, ngươi lừa ta gạt, không có gì việc gì hạnh phúc hơn với một nhà bốn người cùng nhau dùng cơm.
Trở lại hoàng cung, rốt cuộc không cần bị bỏ đói Hề Minh Húc đến ngực dán vào lưng, tràn đầy hạnh phúc, để cả người nàng thấy ngọt ngào giống như ngâm đường.
Sau khi bốn người đều ngồi xuống, liền tùy tâm tùy ý ăn, không có tôn ti, không có thân phận, đơn thuần giống như là người một nhà.
Một bữa tiệc gia đình kết thúc, Hạ Thiên Túng tự mình tiễn Hạ Triều Ca về Triều Vân Cung.
Trước khi đi, Hạ Thiên Túng cười ôn nhu sờ sờ cái đầu thấp hơn hắn một đoạn của Hạ Triều Ca.
“Thật không biết về sau ai sẽ có vận khí tốt để có thể cưới được muội.”
Hạ Triều Ca cúi đầu xuống, chôn giấu cảm xúc trong mắt.
“Đáng tiếc, Hề Minh Húc không có phúc khí này, có mắt không tròng.”
Hạ Thiên Túng nói: “Uyển Tình còn lâu mới có được sự thông tuệ linh hoạt như muội, càng không có khí khái của muội.”
“Hoàng huynh, chuyện này cũng đừng nhắc lại nữa ”
Hạ Triều Ca thở dài một hơi, nàng nói: “Người người đều biết Hề Minh Húc không quan tâm muội, nhưng có ai nghĩ rằng, thật ra là muội không cần hắn không?”
“Vì sao?”
Hạ Triều Ca lắc đầu.
“Hoàng huynh, huynh trở về nghỉ ngơi đi, hôn sự của muội tạm thời cứ để đó, muội mới vừa cập kê mà.”
Hạ Thiên Túng cười cưng chìu.
“Vậy thì tốt, ta trở về, nghỉ ngơi thật tốt nhé.”
Hạ Thiên Túng rời đi, Hạ Triều Ca đứng ở trong sân, có chút ngẩn ngơ xuất thần.
Hoàng huynh tốt, phụ hoàng mẫu hậu tốt, gia đình rất ấm áp.
Nếu muốn giữ gìn nó cần phải trả giá thật lớn, như vậy mọi việc dơ bẩn máu tanh, đều do nàng gánh đi!
Trên mệnh cách viết Bạch Tâm Lăng táng thân biển lửa còn một tháng, nàng nên chuẩn bị.
Bất luận là ai, nàng sẽ để cho hắn hối hận.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT