Tống Khinh Ca gọi điện thoại cho La Thế Sâm, bởi vì một đêm vui chơi quá độ, hắn đang ngủ như chết. Đổng Tùng San lặng lẽ cầm điện thoại di động của hắn đi đến phòng tắm nghe, giọng nói mềm mại, yêu kiều: " Alô?"
Tống Khinh Ca vừa nghe thấy, liền nổi da gà. Cô cũng chẳng thèm vòng vo nói: " Bảo La Thế Sâm nghe điện thoại."
“ Thế Sâm à, tối hôm qua ở với tôi, vui đùa có chút mệt mỏi, anh ấy bây giờ còn đang ngủ." Đổng Tùng San mặt không đổi sắc nói.
Tống Khinh Ca nhíu mi, chuẩn bị cúp điện thoại thì lại nghe thấy Đổng Tùng San cố tình nói: " Tống tiểu thư, cô có điều gì thì nói đi, tôi giúp cô truyền đạt lại cho anh ấy."
Tống Khinh Ca không muốn nói chuyện cùng cô ta, vì vậy cúp điện thoại. Tên La Thế Sâm này, rốt cuộc là đang nghĩ cái gì? Rõ ràng không rời được Đổng Tùng San, sao còn.. sao còn muốn cùng cô đính hôn?
Đáng giận hơn, là cô còn chưa đồng ý mà hắn dám tự mình phát ra tin đính hôn? Cô phát hiện, người đàn ông từng là vị hôn phu của cô 2 năm, cô thật không hiểu một chút gì về hắn.
Làm thế nào bây giờ?
Hắn tự tiện phát ra tin đính hôn, chắc chắn sẽ trở thành chủ đề bàn tán xôn xao.
Khuôn mặt Đại Boss không hề báo động trước đột nhiên hiện ra trong đầu cô, cô cười khổ, chắc là anh nhìn thấy rồi. Tin đính hôn, còn có đoạn cô tỏ tình, viết rất là thâm tình, sau khi anh thấy.. sẽ nghĩ như thế nào?
Anh sẽ tin chắc rằng cô là người phóng đãng, ham hư vinh.
Nghĩ đến anh, lòng cô hơi se lại, có một loại đau đớn khó nói lên lời, tràn khắp lục phủ ngũ tạng.
--
Tống Khinh Ca ngồi gọt trái táo.
Thường ngày, cô gọt táo rất khéo, có thể gọt vỏ quả táo thành một dây dài, mỏng đều. Nhưng hôm nay, không biết có chuyện gì xảy ra, vừa mới gọt đã không cẩn thận bị đứt tay, máu chảy nhanh chóng ngấm vào quả táo, đỏ sậm một góc.
“ Sao lại không cẩn thận vậy?" Tống Nhã Như khẽ cáu nhìn cô.
Tống Khinh Ca đến gặp y tá, xin một miếng gạc dán vết thương lại.
“ Có đau lắm không?" Tống Nhã Như đau lòng hỏi.
“ Vết thương nhỏ, không sao đâu ạ." Tống Khinh Ca nói. Quả táo bị ngấm máu, tất nhiên không thể ăn. Cô lại lấy một quả khác ra cẩn thận gọt, lần này không bị thương nữa nhưng vỏ táo đứt thành nhiều đoạn. Gọt xong, cô cắt thành miếng nhỏ, đặt vào đĩa mang cho Tống Nhã Như.
“ Khinh Ca." Tống Nhã Như nhìn cô cười: " Bác sĩ nói, theo dõi thêm hai tuần nữa là dì có thể xuất viện, vừa đúng có thể đón năm mới ở nhà, mà cũng có thể tham gia lễ đính hôn của con." Bà lôi nhẹ tay Khinh Ca, vui vẻ nói: " Con không biết, lúc sáng nay dì đọc báo xong vui thế nào đâu."
Ách! Dì vui vẻ, cô đã sớm nhận ra rồi. Thế nhưng, cô chỉ nhíu nhíu mi, không dám đem sự thật nói với Tống Nhã Như. Bởi vì, cách đây nửa tiếng, lúc cô vừa mới đến, bác sĩ đã dặn dò muốn Tống Nhã Như phục hồi lại thì tuyệt đối không được làm cho bà kích động, nếu không hậu quả khó lường.
Tống Nhã Như nhìn Tống Khinh Ca ỉu xìu, không vui nói: " Đứa nhỏ này thật là, buổi sáng dì gọi điện cho con, con còn xấu hổ. Đính hôn là chuyện vui."
Tống Khinh Ca lúng túng gượng cười.
“ đúng rồi." Tống Nhã Như nói: " Thế Sâm nhiều lần nói với dì, con gần đây không để ý đến nó."
Tống Khinh Ca thật khó mà phản bác được, đối với La Thế Sâm, cô thật hết cách.
“ Giữa hai đứa, rốt cuộc là thế nào?" Tống Nhã Như hỏi.
“ Không dì à." Có một số việc càng nói càng rối. Bây giờ, một lời nói dối đã cần rất nhiều lời nói dối để che dấu rồi.
“ Vậy sao con lại không để ý đến nó?"
“ Dì, dì không phải không biết, con bề bộn nhiều việc."
“ Bận thế chứ bận nữa, cũng nên gọi điện thoại hỏi nó một chút chứ." Tống Nhã Như sẵng giọng nói: " Khinh Ca, là phụ nữ không nên quá mạnh mẽ, biết chưa? Bất kỳ người đàn ông nào độ kiên nhẫn cũng có giới hạn."
--
La Thế Sâm sợ Khinh Ca tìm hắn lên án, đặc biệt nịnh nọt Tống Nhã Như. Đang nói chuyện thì La Thế Sâm gọi điện thoại cho Tống Nhã Như.
“ Dì: " La Thế Sâm thân thiết nói: " Khinh Ca đang ở chỗ dì ạ?"
Tống Nhã Như buồn bực nhìn Tống Khinh Ca, nói: " Ừ, con tìm nó sao? Để dì đưa điện thoại cho nó."
“ Dì!” La Thế Sâm do dự nói: " Khinh Ca vẫn còn giận con, cô ấy sẽ không nghe điện thoại của con đâu, dì có thể giúp con chuyển lời với cô ấy, buổi chiều con muốn đưa cô ấy đi đánh golf." Hắn bồi thêm một câu: " Lời của dì, nhất định cô sẽ nghe."
“ Được, không thành vấn đề." Tống Nhã Như nói.
La Thế Sâm vui vẻ rạo rực nói: " Cảm ơn dì, hai tiếng nữa con đến bệnh viện đón cô ấy."
Tống Nhã Như chuyển lời La Thế Sâm cho Tống Khinh Ca thì Khinh Ca cau mày, tên La Thế Sâm này, rốt cuộc định diễn trò hề gì, cô gọi điện cho hắn, hắn không nghe, hoặc là để cho Đổng Tùng San nghe. Bây giờ lại ngoằn ngoèo nhờ dì nói hộ: " Buổi chiều con ở công ty có việc."
“ Khinh Ca!” Tống Nhã Như hắng giọng: " Sao con không hiểu chuyện thế hả? Nếu là người phụ nữ khác, lúc nào cũng muốn dính lấy người mình yêu. Con xem lại con đi, vẫn không chịu để ý đến Thế Sâm? Hai đứa là hôn phu hôn thê của nhau, con cần gì phải vì một chuyện vặt mà giận dỗi nó? Cũng may Thế Sâm tốt tính, không so đo với con."
Ách! Tống Khinh Ca im lặng.
Tống Nhã Như lập tức gọi điện thoại cho An Ny: " An Ny, công việc buổi chiều của Khinh Ca đem huỷ hết cho tôi."
Tống Khinh Ca càu mày.
“ Xế chiều, con nhất định phải đi chơi cùng Thế Sâm." Tống Nhã Như không vui nói: " Đối với nó dịu dàng một chút, đừng có lúc nào cũng nghiêm mặt, chẳng người đàn ông nào lại thích một khối băng.”
Chưa đến 2 giờ chiều, La Thế Sâm đã tới. Hắn mang đến cho Tống Nhã Như một ít thuốc bổ, cộng thêm cái miệng ngọt dẻo quẹo, nói cười khiến cho Tống Nhã Như vui vẻ.
Tống Khinh Ca tựa người ở cửa sổ, nhìn La Thế Sâm, cau mày. Người đàn ông này diễn trò thật là lãng phí, cô sẽ lấy cớ về nhà lấy quần áo thể thao, sau đó không đi cùng hắn nữa.
“ Khinh Ca.” La Thế Sâm cười mị hoặc nhìn cô: " Anh đã mang quần áo thể thao cho em đến đây rồi, là theo số đo của em rồi mua."
Tống Nhã Như đối với La Thế Sâm vô cùng hài lòng, cười: " Khinh Ca, con xem Thế Sâm thật là chu đáo."
Tống Khinh Ca thở dài.
Về sau, cô đành thuận theo lời Tống Nhã Như, đi cùng La Thế Sâm.
Vừa ra khỏi phòng bệnh, cô không vui chất vấn La Thế Sâm: " Tôi đồng ý đính hôn với anh lúc nào hả? Tại sao anh không hỏi ý của tôi mà đã dám đăng lên báo tuyên bố đính hôn?"
Đối với những câu hỏi chất vấn của cô, hắn không có chút nào lúng túng, mỉm cười nói: " Khinh Ca, lần trước chúng ta huỷ bỏ hôn ước, dì biết rồi."
A? Tống Khinh Ca hơi kinh ngạc.
La Thế Sâm nhắc nhở: " Thật ra, tối hôm qua không phải là dì ngã, mà là.. biết chúng ta huỷ bỏ hôn ước, quá kích động nên ngã từ xe lăn xuống đất bị thương ở cánh tay."
Khinh Ca có chút ngoài ý muốn: " Làm sao dì biết được?"
La Thế Sâm lắc đầu nhìn cô: " Khi anh đến.. dì liền hỏi anh, tại sao lại cùng em huỷ bỏ hôn ước, lúc ấy dì rất kích động, anh sợ dì sẽ xảy ra chuyện gì nên đành nói rằng chuyện đó chỉ là hiểu nhầm. Vì muốn trấn an dì, anh chỉ còn cách nói với dì hai chúng mình sẽ nhanh chóng đính chính lại, sau đó nhanh chóng làm lễ đính hôn..."
Tống Khinh Ca cau mày, những lời dối trá như vậy mà cũng nói được, cô không cần suy nghĩ cũng đoán được.
“ Khinh Ca, anh biết em đang giận anh, nhưng anh cũng chỉ vì sức khoẻ của dì." La Thế Sâm dịu dàng nói: " Em cũng không muốn dì gặp phải chuyện, có đúng không?"
“ Nhưng anh cũng không nên lừa tôi." Cô vẫn chất vấn hắn.
“ Tối hôm qua anh đã hỏi em." La Thế Sâm trấn an cô: " Khinh Ca, em có thể giận anh nhưng em đừng quên, anh cũng chỉ là vì dì."
Tống Khinh Ca thở dài: " Thế Sâm, tôi” Cô thật không muốn cùng hắn đính hôn.
“ Em đừng giận anh." La Thế Sâm cau mày, khó khăn nói: " Tin đính hôn đã phát ra rồi, nếu ngày mai lại đăng thêm một tin huỷ hôn, Khinh Ca, em nói xem, em có nghĩ đến dì sẽ thế nào không?"
Tống Khinh Ca im lặng.
“ Anh biết, anh trước đây làm sai rất nhiều chuyện, nên trong lúc nhất thời em không muốn tiếp nhận anh." La Thế Sâm nói tiếp: " Nhưng bây giờ quan trọng hơn cả là sức khoẻ của dì, tin đính hôn đã phát ra, chúng ta cứ diễn đúng vai của mình cho người ngoài xem đi, còn chuyện cá nhân không ai can thiệp vào ai.. chờ cho dì khoẻ lên, nếu như em vẫn không nguyện ý cùng anh..." Hắn giống như là khó nói: " Anh nguyện ý trả tự do cho em."
Lời hắn nói, có chút chân thành, đại độ bao dung. Tống Khinh Ca nghe xong, bán tín bán nghi nhưng việc đã đến nước này, cô hình như không còn lựa chọn nào khác.
La Thế Sâm dắt tay cô: " Đi thôi, cùng anh chơi đánh golf."
Tống Khinh Ca đẩy tay hắn ra.
“ Buổi chiều anh có hẹn mấy đối tác làm ăn đi chơi, bọn họ mang theo cả bạn gái." Hắn giương mi, nhắc nhở: " Anh vừa nói rồi đó, chúng ta phải diễn như hôn phu hôn thê cho mọi người xem, em đừng quên?"
Cô do dự.
“ Đi thôi." La Thế Sâm lại dắt tay cô đi vào.
--
La Thế Sâm đưa Tống Khinh Ca đến một phòng chơi golf lớn. Trời lạnh, bên trong phòng golf toàn là những người giàu thích môn thể thao này.
Khi đến nơi, những người đối tác của hắn đã đến, có mang theo bạn gái.
Hôm nay, qua báo chí mà tin đính hôn sớm trở thành đề tài bàn luận của mọi người. Vào lúc này, nhìn thấy nam chính, nữ chính mọi người ai cũng tiến đến chúc mừng bọn họ. Thậm chí, có người còn yêu cầu bọn họ kể lại một đoạn tình yêu cho nghe.
La Thế Sâm ôm eo Tống Khinh Ca, chú đáo lại ngọt ngào. Khi mọi người trêu đùa thì hắn thỉnh thoảng đáp lại mấy câu, khi nói chuyện với Khinh Ca thì trong mắt chứa đầy ngọt ngào, giọng nói thì lộ ra vẻ mập mờ. Thể hiện đúng dáng vẻ yêu vợ say đắm.
Tống Khinh Ca đầu đầy vạch đen, lúng túng, muốn cười mà cười không nổi. Khi cô nghe thấy một tiếng “ Cố tổng” thì trong lòng kinh ngạc, mí mắt hơi nháy nháy.
Mấy người mới vừa rồi còn trêu chọc bọn họ, bây giờ chuyển hết sang bên người Đại Boss, chủ động chào hỏi anh.
Đại Boss vừa đi vào, đã nhìn thấy “ ngọt ngào” vợ chồng son, trong nháy mắt nhớ đến ảnh chụp Tống Khinh Ca và La Thế Sâm đăng trên báo, hiện tại nhìn một màn kia, trong lòng lạnh xuống âm ngàn độ. Trong mắt thâm trầm, gương mặt lạnh đến doạ người.
Mắt thấy Đại Boss sắp bước lại gần, Tống Khinh Ca đáy lòng hơi se lại. Muốn đẩy La Thế Sâm ra, nhưng lại khiến cho hắn càng ôm chặt cô hơn. Cô lúng túng, lại chạm vào đôi mắt đen sâu thẳm. Cô giống như là làm chuyện xấu bị bắt được, vô cùng hốt hoảng.
Nhưng Đại Boss căn bản không có nhìn cô, đi qua cùng mấy người đứng gần đó giới thiệu, bắt tay nói chuyện, nhưng cũng rất nhanh đi tới bên người bọn họ.
“ Cố tổng, vị này là La Thế Sâm, con trai độc nhất của La tổng. Vị này là hôn thê của ngài ấy, Tống tiểu thư." Để không khí thêm sôi nổi, người giới thiệu còn đế thêm vài câu: " Hôm nay trên báo đã đăng tin đính hôn của họ, nhìn họ xem, bộ dạng khiến cho người ta phải ganh tỵ."
Mọi người đứng xung quanh đều cười: " Nhìn hai người bọn họ, tôi lại có niềm tin vào tình yêu rồi."
“ Thế Sâm, vị này là Cố tổng, tổng giám đốc của ZK."
La Thế Sâm cười, một tay vẫn ôm Khinh Ca, một tay hướng về phía Đại Boss: " Cố tổng, chào ngài, ngưỡng mộ danh tiếng đã lâu." Bộ dạng của hắn, giống như là chưa từng biết anh.
Xung quanh đều là tiếng trêu đùa La Thế Sâm cùng Tống Khinh Ca, Đại Boss thần sắc lạnh nhạt như thường ngày, hướng tay hơi đáp lại La Thế Sâm, còn đối với Tống Khinh Ca hoàn toàn bỏ quên, căn bản không liếc nhìn lấy một cái.
Đại Boss hình như là có hẹn với người khác, vì vậy chỉ đứng đó nói vài câu, sau đó sải bước đi đến sân golf bên cạnh.
Mặc dù trước đây Tống Nhã Như thỉnh thoảng cũng đưa Tống Khinh Ca đến đây chơi golf, nhưng Khinh Ca không thích môn thể thao này.
Bắt đầu vào chơi golf, La Thế Sâm có vẻ rất hưng phấn, trừ lúc chơi, còn không thì lúc nào cũng nắm tay Khinh Ca, khiến cho những kẻ bên cạnh không khỏi trêu đùa, nói hai người họ yêu nhau quá mức.
Đối với sự cố ý của La Thế Sâm, Tống Khinh Ca rất không hài lòng. Mấy lần cô tránh thoát tay hắn nhưng vẫn bị hắn túm được. Cũng may, hắn chỉ nắm tay, cùng lắm là ôm eo. Ngoài ra, không làm thêm hành động nào quá đáng.
Lúc sau, Tống Khinh Ca lấy cớ đi vệ sinh, ngồi ở chỗ nghỉ chờ. Ánh mắt cô không nhịn được nhìn về phía sân golf đối diện. Qua tấm lưới, nhìn thấy bóng dáng cao lớn, trong tay cầm gậy golf, tư thế chuẩn bị đánh bóng. Ngay sau đó, anh vung gậy, trái bóng nhỏ bay lên không trung, theo một đường vòng cung, sau đó rơi xuống sân cỏ, từ từ lăn vào trong hốc.
Tống Khinh Ca nhìn Đại Boss như bị thôi miên, động tác đánh bóng của anh thật là tuyệt vời.
Đột nhiên, cô nhìn thấy một bóng người mặc quần áo thể thao màu trắng vô cùng xinh đẹp chạy như bay đến bên cạnh Đại Boss, vỗ tay trầm trồ khen ngợi. Lòng cô đột nhiên se lại, lạnh phát đau, hô hấp có chút không thông, bóng dáng kia không xa lạ gì. Là Hải Luân, bạn gái của anh.
Hai tay cô bấu chặt vào tay vịn của ghế. Nhịn cho nước mắt không tuôn ra, ép mình quay đầu không nhìn.
" Khinh Ca?"
Tống Khinh Ca quay đầu lại, là Tôn Thần.
" Tôi còn tưởng là nhìn nhầm người." Tôn Thần đi tới, lúc vào đây anh đã nhìn thấy cô, ngồi ngây ngốc ở nơi nghỉ chờ không biết là đang nhìn gì. Vốn định không tới chào hỏi nhưng không nhịn được lại bước đến.
" Tôn tổng, chào ngài." Tống Khinh Ca đứng dậy.
Tôn Thần nho nhã nói: " Không phải đã nói với em rồi sao? Gọi tên là được rồi."
Tống Khinh Ca cười nhạt, không biết nói gì nữa. Bọn họ đang hợp tác, tuổi anh đoán chừng hơn cô rất nhiều, sao có thể gọi thẳng tên được?
" Tại sao không chơi bóng?" Tôn Thần nhìn bộ dạng cô không vui hỏi.
" Tôi mệt, muốn nghỉ ngơi một chút." Cô nói.
Tôn Thần nhìn cô, nói những lời từ đáy lòng: " Khinh Ca, chúc mừng em." Hôm nay anh cũng đã đọc báo, đối với tin đính hôn, cũng không quá ngạc nhiên vì cô đã từng nói với anh. Từ đó, anh chỉ coi cô là một người bạn.
Ách!
Cô khó mà giải thích, đành nói: " Cảm ơn."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT