Sắc mặt Cố Phong Thành có chút âm u, cực khó chịu, tròng mắt anh ta nhìn chằm chằm cô, sắc bén như mũi tên.
Tống Khinh Ca bị anh ta nhìn toàn thân lập tức nóng lên, đổ mồ hôi lạnh. Khí thế có phần kém đi, ở đây mà cô lại dám cùng hắn thảo luận về vấn đề “kỹ thuật”, lập tức phẫn nỗ nói: “ Anh nhận tiền, rồi buông tha cho tôi.”
Cố Phong Thành hận đến nghiến răng: “ Nếu tôi nhận tiền của cô, thì tôi phải có nghĩa vụ làm cho cô thoải mái rồi. Ngày hôm qua tôi phục vụ cô như vậy, cô không hài lòng à? Thế này đi, tôi miễn phí cho cô thêm một lần nữa, cô thấy sao?”
Anh ta đùa với cô ư? Hừ, xem ai sợ ai. Lông mày cô giương lên, khinh thường nói: “Quên đi, anh bị “hỏng” rồi. Cảm giác rất không thích. Anh có cho tôi tiền, tôi cũng không muốn.”
“Hỏng” sao? Anh giận không hề ít " tôi lại thấy cô rất là khít khao."
Anh khiến cho cô có quá nhiều áp lực. Tống Khinh Ca mơ hồ cảm thấy có điều gì đó bất an. Loại đàn ông này rất là nguy hiểm, cách xa bao nhiêu tốt bấy nhiêu. “ Tiền hàng đã thanh toán xong, sau này chúng ta coi như chưa từng quen biết.”
Anh không giận, ngược lại còn cười: “ Thật là khó hình dung đã “qua đêm” cùng nhau mà lại trở thành xa lạ. Tôi tới giờ mới nghe nói đấy.”
“ Đúng vậy, trời sáng là ai đi đường nấy.” Tống Khinh Ca nói: “ Tôi ghét nhất là dây dưa không rõ ràng với đàn ông.”
Đột nhiên, cửa phòng họp mở ra. Cao chủ tịch đi ra, nhìn thấy Cố Phong Thành và Tống Khinh Ca tư thế rất là mập mờ.
Lúng túng!
“ Tránh ra.” Tống Khinh Ca cắn răng, giọng nói không lớn thế nhưng ở đây yên tĩnh lại nghe rõ ràng. Cao chủ tịch thấy cảnh tượng như vậy, haizz chỉ biết đứng nhìn.
Cố Phong Thành không hề tức giận, ngược lại anh còn đưa tay lên sửa lại cổ áo sơ mi cho cô, sau đó ghé sát tai cô, giọng điệu xem thường, anh nói nhỏ: “ Che rất kín. Nhưng mà, vẫn để dấu vết tội lỗi tối hôm qua của hai ta lộ hết ra rồi.”
Là dấu hôn?
Mặt cô đỏ ửng lên, siết chặt lại cổ áo. Tức giận nhìn anh.
Cố Phong Thành mím mím môi, giương mi tự đắc, vẻ mặt vô tội không thèm để ý đến cô đang tức giận, anh xoay người bước đi.
“ Khụ! Khụ! Khụ! Tống Tổng, cô không phải nói muốn gặp tôi để bàn về chuyện vay nợ sao?” Cao chủ tịch vừa dứt lời Tống Khinh Ca lập tức lúng túng. “ Đi vào phòng làm việc của tôi rồi nói.”
Thái độ của Cao chủ tịch thay đổi 180 độ khiến cho Tống Khinh Ca có chút khó tin.
Chuyện tiếp theo, càng làm cho Tống Khinh Ca kinh ngạc, Cao chủ tịch tự mình pha trà mời cô, nói chuyện với cô với vẻ mặt ôn hoà quá đi. Thậm chí, khi cô nói trả trước 200 vạn tiền lãi mà Tống thị đã quá hạn hơn một quý. Lúc ấy, Cao chủ tịch mặc dù có chút nhăn mày nhưng cuối cùng vẫn đồng ý.
Cầm bản thoả thuận kéo dài thời hạn trong tay, Tống Khinh Ca vẫn không tin được, cô lặng lẽ cấu vào đùi mình, đau đớn truyền đến: là thật.
Trước đây, nhờ cậy biết bao nhiêu người, tới biết bao lần, không bị sập cửa trước mặt thì cũng bị người ta cương quyết cự tuyệt.
Phải biết rằng, Tống thị thiếu nợ tiền lãi ngân hàng này là 500 vạn. Nhưng bây giờ, chỉ thanh toán trước 200 vạn. Người ta đồng ý đã là may mắn lắm rồi. Dù sao cũng kéo dài thời gian để nghĩ thêm cách.
Điều này giống như từ trên trời rơi xuống, cô đúng là gặp may.
Nhưng Tống Khinh Ca không dám nơi lỏng. Mặc dù kéo dài thời gian nhưng món nợ vẫn còn đó. Cô còn phải làm rất nhiều việc. Nếu như có thể tìm được mấy người ở bên châu phi thì tốt biết bao. Bất kể đòi lại được ít hay nhiều thì cũng còn hơn là đi tìm nhà đầu tư đem Tống thị chia thành mấy khối để người ta lợi dụng.
…..
Tống Nhã Như trong phòng hồi sức cấp cứu tình hình sức khoẻ đột biến. Tống Khinh Ca nghe tin chạy đến thì bác sĩ nói bệnh tình dì có phần nguy kịch như đã thông báo với cô.
“ Tình trạng của bệnh nhân không tốt. Hôm nay xuất hiện những cơn sốc ngắn.” Sắc mặt bác sĩ bình tĩnh: “ Mặc dù chúng tôi đã tiến hành cấp cứu, nhưng tình trạng bệnh nhân vẫn chưa ổn định. Tống tiểu thư, cô hãy chuẩn bị tâm lý cho tốt đi.”
Tống Khinh Ca nghe vậy cả người mềm nhũn: “ Tôi có thể vào với dì một lúc không?” Dì ấy thương yêu cô còn hơn mẹ ruột, là người thân duy nhất của cô trên cõi đời này.
“ Hiện tại không vào được.” Bác sĩ từ chối.
Đi ra khỏi phòng bác sĩ, cô tựa vào hành lang bệnh viện, nửa ngày không lấy lại được tinh thần.
“ Tống tiểu thư?” Một giọng nói ngọt lịm kèm theo đó là ánh mắt kinh ngạc.
Tống Khinh Ca ngẩng đầu, nhìn thấy ánh mắt đoan trang xinh đẹp đang nhìn mình, là Đổng Tùng San. Cô vẫn chưa quên cảnh tối hôm qua La Thế Sâm vùi đầu vào ngực Đổng Tùng San.
Đổng Tùng San kéo cánh tay của cô, vui vẻ hoà thuận, cao giọng: “ Tống tiểu thư, sắc mặt cô không được tốt.” cô ta mặc một bộ âu phục màu trắng, mái tóc quăn xoã ra ngang vai, nhìn tương đối xinh đẹp. “ Là vì hôm nay La thị tuyên bố huỷ bỏ hôn ước à?”
Thấy cô ta cười giả tạo, Tống Khinh Ca nghĩ tới La Thế Sâm “thấy người gặp nguy thừa cơ hãm hại”, sắc mặt chuyển sang lạnh lùng. “ Chuyện của tôi, không phiền cô quan tâm đâu.”
“ Cô nói xem, tại sao mọi chuyện thành ra như vậy?” Đổng Tùng San tiếp tục cười, khoé môi nhếch thêm ra, thái độ cực đắc ý: “ Tối hôm qua, sau khi cô đi tôi rất lo lắng cho cô đó. Đêm hôm khuya khoắc, một mình cô nhỡ xảy ra chuyện gì thì phải làm thế nào? Tôi vốn định đi tìm cô, nhưng La Thế Sâm cứ quấn lấy tôi. Tống tiểu thư, cô có thể không biết, anh ấy rất nhiệt tình, khiến cho tôi chân cũng muốn mềm nhũn ra …..”
Tống Khinh Ca cảm thấy ghê tởm, cô dù sao cũng là vị hôn thê của La Thế Sâm hai năm rồi. Nói những lời này với cô, nói cô không có suy nghĩ gì thì đó là nói dối. “ Cô giống như con gà, đi đâu cũng khoe khoang bộ dạng, anh ta có biết không?”
Đổng Tùng San không nghĩ rằng Tống Khinh Ca lại nói ra những lời này, nhất thời có chút ngơ ngác, sau đó sắc mặt trầm xuống, thu lại nụ cười giả tạo: “ tôi giống con gà thì sao nào? Anh ấy yêu thích con gà là tôi. Còn cô, là Tống đại tiểu thư thì sao? Chẳng phải cũng cùng một dạng đến tận cửa vì muốn ngủ cùng anh ấy sao?” Cô ta cười nhạo, nói tiếp: “ Chẳng qua là, hôm qua cô ăn mặc hấp dẫn, nhưng anh ấy đến đụng vào cô cũng không thèm đụng đã đuổi cô đi rồi, cảm giác ấy chắc là rất đau đớn.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT