Sau khi Cốc Vĩnh Thuần rời đi, Ha Giả đưa hai tay lên trước tạo thành hình chữ thập, mỉm cười cung kính hỏi:" Ngài.. không sao chứ!”
Kim Sênh không nói, ánh mắt nhìn mấy dòng thơ ở bức tranh, trong mắt lại ngấn lệ, tim lại đau. Nhìn tranh, người ấy liền đoán ra bà, trong lòng hai người, luôn có một linh cảm mà 25 năm qua không thể làm mờ phai đi được.
“ Có cần tôi giúp ngài đổi một phòng khác không?" Ha Giả lại hỏi.
“ Không cần ".
Ha Giả lưỡng lự nói:" Có cần sắp xếp thêm mấy vệ sĩ đến nữa không?"
“ Thật không cần ". Kim Sênh quay đầu lại:" Thủ tướng, ngài mau về đi ". Tát Lỵ là nữ vệ sĩ xuất sắc nhất Lan Đai, vậy mà không một tiếng động bị khống chế lôi ra ngoài, có thể thấy những người ở bên Cốc Vĩnh Thuần vô cùng lợi hại. Nếu như ông muốn đến, ai có thể ngăn được?
Đêm đông ở thủ đô, bầu trời đêm âm u, cảnh đêm ngoài cửa sổ, so với hơn 20 năm trước phồn hoa hơn, ánh sáng rực rỡ hơn, giữa hai người dù có một khoảng cách là 25 năm nhưng khi gặp lại nhau, tình cảm trong Kim Sênh vẫn không hề thay đổi.
Đối với người đó, oán hận là không có.
Dù người đó có cưới vợ khác, nhưng bà..
Biết được tâm tình của người đó, bà cũng sáng tỏ được tình cảm trong lòng mình.
Yêu sâu đậm một người, chỉ cần để người đó ở trong lòng là tốt rồi. Người đó ở bên cạnh hay không, xem ra không phải là điều quan trọng nữa.
Bà đột nhiên cảm thấy, khi trở về quê hương, gặp người ấy, tất cả tất cả giống như là một giấc mơ đẹp.
Kim Sênh hiện tại chỉ mong muốn sớm tìm lại được người con gái của hai người, người mà chảy trong mình dòng máu của bà và Cốc Vĩnh Thuần.
--
Nhìn vào tài liệu cá nhân của Ha Giả, Cốc Vĩnh Thuần cảm thấy trong lồng ngực như có ngàn tia lửa giận, không cách nào dập tắt được. Người đàn ông bụng phệ này, sao lại có thể cưới được Kim Sênh?
Nghĩ đến nhiều năm qua, Kim Sênh và Ha Giả cùng chung chăn gối thì trong lòng Cốc Vĩnh Thuần nổi lên lòng đố kỵ. Không còn trầm ổn, không còn bình tĩnh, lúc này trong ông chỉ còn ghen tuông và lửa giận.
Có trời mới biết ông đố kỵ muốn nổi điên.
Kim Sênh không thể là của ai ngoài ông được.
--
Khi xe dừng lại ở khách sạn thì Cốc Nhược Thu hơi giật mình:" Thư ký Giang, người mà tôi sắp gặp rốt cuộc là ai vậy?" Bà biết nơi này là khách sạn chuyên đón tiếp các vị nguyên thủ quốc gia.
Giang Thần nói:" Là phu nhân của thủ tướng nước Lan Đai ".
Cốc Nhược Thu kinh ngạc, sáng nay bà nhận được điện thoại của Cốc Vĩnh Thuần, nói rằng Giang Thần sẽ đưa bà đi gặp một người, nhưng bà không nghĩ rằng sẽ đi gặp phu nhân của chính khách:" Chị ba có đến cùng không?"
Giang Thần lắc đầu một cái.
Sau đó, Cốc Nhược Thu gọi điện thoại cho anh ba, chỉ nghe thấy anh ba nói:" Em đi thì biết, Nhược Thu, là cố nhân ". Nghe xong, bà càng buồn bực, dường như bà không quen ai ở bên Lan Đai cả.
Khi bà đang ngồi trên ghế sa lon, thấy Kim Sênh từ trong phòng ngủ đi ra thì giật mình, mắt ẩm ướt:" Kim Sênh?" Cốc Nhược Thu bước đến, lệ ướt hốc mắt, kích động nói:" Là chị sao? Kim Sênh?"
Kim Sênh đưa tay ôm lấy Cốc Nhược Thu.
Hai chị em, ôm nhau rơi lệ.
Hai người từng vô cùng thân thiết, cùng ở chung một căn phòng, không có điều gì dấu nhau. Từ biệt bao nhiêu năm, nhưng tình cảm dành cho nhau chưa bao giờ phai nhạt.
Vui quá mà khóc, rồi lại cười nhìn nhau.
“ Kim Sênh, chị so với trước kia không khác chút nào ". Cốc Nhược Thu nhìn Kim Sênh, đáy mắt một mảng quang hoa, làn da trắng nõn, duyên dáng xinh đẹp như thủa nào.
“ Sao lại không khác được?" Kim Sênh rót trà cho Cốc Nhược Thu, nói:" Tuổi đã nhiều rồi ".
Cốc Nhược Thu lúc này đã dần hồi phục lại tinh thần, trong lòng dấy lên nhiều nghi vấn, nhẹ giọng hỏi:" Chị gặp anh ba rồi à?"
Tay cầm cốc trà của Kim Sênh hơi khựng lại, mi cụp xuống, gật đầu một cái.
“ Vậy hai người..” Anh ba và Kim Sênh yêu nhau, Cốc Nhược Thu là nhân chứng, chứng kiến từ khi hai người yêu nhau đến khi làm vợ chồng.
“ Nhược Thu ". Kim Sênh nhàn nhạt nói không giấu giếm:" Mọi chuyện đã qua rồi.. Đừng gọi em là “chị”. Em bây giờ là em của chị, trong Cốc gia, em có 3 người anh nữa, chẳng qua anh ấy chỉ là anh ba mà thôi ". Từ vợ chồng chuyển sang làm anh em, đây có lẽ là điều tàn nhẫn nhất. Nhưng lúc này chỉ có thể như vậy mới không làm ảnh hưởng đến Cốc Vĩnh Thuần.
“ Kim Sênh ". Cốc Nhược Thu cảm động nói:" Anh ba chưa bao giờ quên chị, ảnh của chị anh ba vẫn luôn mang theo bên người..”
“ Đừng nói nữa ". Kim Sênh nhìn Cốc Nhược Thu, trong lòng cảm thấy vô cùng khó chịu, nhưng không biểu hiện ra:" Nhược thu, anh ấy đã cưới vợ khác, còn em đã lấy chồng, cứ nói đến quá khứ chỉ làm cho phiền não hơn ".
Cốc Nhược Thu ngừng lại.
“ Nhược Thu, còn chị? Chị và anh Chu có khỏe không." Kim Sênh nhìn Cốc Nhược Thu, thấy khí sắc Cốc Nhược Thu rất tốt, vẫn như cũ xinh đẹp, nhìn qua trẻ hơn so với tuổi rất nhiều, so với lúc trẻ thì có đẫy đà hơn nhưng dáng dấp vẫn rất đep.
“ Em có xem qua tin tức thấy anh ấy ". Kim Sênh mừng thay cho Cốc Nhược Thu:" Nghe nói anh chị đã có hai người con rồi ".
Nhắc đến hai con, trên mặt Cốc Nhược Thu tràn đầy hạnh phúc:" Tiểu Hi đã kết hôn, còn Văn Thần đã 3 tuổi rồi ". Đột nhiên, Cốc Nhược Thu nghĩ đến điều gì:" Kim Sênh, con của chị đâu?" Cốc Nhược Thu giọng khẩn trương lại hỏi tiếp:" Con của chị và anh ba đâu?"
Kim Sanh rũ mi, sắc mặt ảm đạm, không lên tiếng.
Nhìn thần sắc của Kim Sênh, trong lòng Cốc Nhược Thu có dự cảm xấu, sợ động vào chuyện thương tâm của Kim Sênh, không tiện hỏi nữa, nói:" Trước đó, em có gặp một cô gái, dáng dấp so với chị đặc biệt giống..”
“ Là sao?" Kim Sênh uống một hớp trà.
“ Chị xem ". Cốc Nhược Thu lấy điện thoại di động ra, tìm đến bức ảnh của Tống Khinh Ca.
Kim Sênh hơi giật mình, đột nhiên hỏi:" Em có thể.. gặp cô ấy một chút không?"
“ Cô ấy là người thành phố Z, nên không ở thủ đô ". Cốc Nhược Thu nói.
Thành phố Z? Ngọc phật cũng được tìm thấy ở thành phố Z. Kim Sênh vội vàng nói:" Nhược Thu, chị có thể giúp em liên lạc với cô ấy không?"
--
Cốc Nhược Thu cùng Kim Sênh đi tảo mộ Cốc phu nhân.
Nhìn thấy ảnh trên bia mộ Cốc phu nhân, trong mắt Kim Sênh ẩm ướt, Kim Sênh đặt hoa xuống, sau đó lặng lẽ đứng rất lâu.
“ Kim Sênh, nhiều năm như vậy sao chị nhẫn tâm không một lần liên lạc với mọi người?" Cốc Nhược Thu không nhịn được, trách:" Chị có biết, năm đó anh ba thống khổ thế nào không? Anh ấy không ăn uống, không nói một lời nào, một tháng gầy đi hơn 10 cân.. Nếu như chị quay lại, anh ấy sẽ không kết hôn..”
“ Nhược Thu!” Kim Sênh mỉm cười, giọng lý trí:" Mọi chuyện đã qua rồi..” Cốc Vĩnh Thuần thống khổ, còn bà thì không sao? Hai người bỏ lỡ nhau, có thể oán trách ai được?
Cốc Nhược Thu nhẫn nhịn, trên đường về mới nói:" Kim Sênh, tối qua mẹ nuôi qua đời.. Chị có muốn đến viếng bà không?"
Kim Sênh giật mình, đối với mẹ nuôi trong lòng bà có rất nhiều loại cảm xúc. Bà ấy đã qua đời, oán hận dù có nhiều thì cũng sẽ theo gió tan biến đi.
--
Nhà tang lễ.
Kim Sênh dâng lên vòng hoa, thắp hương, hơi cúi người.
Khi xoay người lại bà thấy Cốc Vĩnh Thuần đang chắp tay đứng ở cửa. Dù ở xa, không nhìn thấy khuôn mặt của Cốc Vĩnh Thuần nhưng Kim Sênh cảm thấy như nắng ấm giữa đông. Nhưng khi Kim Sênh đang định đi lại gần Cốc Vĩnh Thuần thì nghe thấy tiếng " Vĩnh Thuần”, rồi sau đó, một người phụ nữ bước đến bên cạnh, đứng bên cạnh Cốc Vĩnh Thuần, đưa tay khoác lên tay Cốc Vĩnh Thuần.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT