Editor: Miliion Roses 

Cả căn phòng Yên lặng không tiếng động, Tát Lỵ và 3 người phụ nữ được đưa ra khỏi phòng.

Những chuyện vừa xảy ra, Kim Sênh không hề hay biết gì. Bà vẫn đứng đó, mắt nhìn bức tranh còn suy nghĩ thì trở về 25 năm trước đó. Nhưng tiếng bước chân khẽ vang lên khiến dòng suy nghĩ của bà ngưng lại:" Mấy người về nghỉ đi." Lúc này, bà chỉ muốn được yên lặng.

Nhưng tiếng bước chân vẫn không ngừng.

Kim Sênh khẽ chớp mi, giọng nói có chút lạnh. Tát Lỵ là người giúp việc của bà đã được hơn 10 năm. Mặc dù, cô ấy là người trầm tính, ít nói nhưng vô cùng đúng mực, sao lại..:" Tát Lỵ, không phải tôi đã nói rồi sao? Cô mau.."

Tiếng bước chân từ từ, vẫn như cũ không có dấu hiệu dừng lại. Sau đó, chủ nhân của những bước chân ấy dừng lại ở sau lưng bà.

Không gian có chút gì đó bất thường khiến cho Kim Sênh có chút kinh ngạc lập tức xoay người lại.

Khi bà nhìn thấy người đang đứng phía sau mình thì trong đáy mắt lấp lánh một mảng hào quang.

Kim Sênh từng thấy cảnh này trong mơ vô số lần. Cảm thấy kích động, cảm thấy thống khổ, cảm thấy tức giận... Cho dù hận, cho dù oán nhưng bà không thể nào phủ nhận được tối nay khi ở hội hoa đăng gặp người đó, khiến cho tâm tình bà vô cùng phức tạp.

Nhưng giờ phút này, khi người đó đột ngột đứng trước mặt bà, những cảm xúc trong mơ không hề ùa đến mà tất cả là hình ảnh của 25 năm trước. Khuôn mặt anh tuấn ấy, hình như thời gian không hề làm mờ phai đi chút nào. Vẫn nho nhã, trầm ổn, vẫn lạnh lùng nhưng lại vô cùng ấm áp, cả người toát ra một loại khí chất vô cùng là cao quý.

Hai ánh mắt chạm nhau, để mặc cho thời gian vô tình trôi đi.

Cho đến khi Cốc Vĩnh Thuần đến gần bên, đưa cánh tay ôm lấy Kim Sênh, giọng nói vô cùng kích động:" Nhiều năm như vậy, em đã đi đâu?" 

Được người mình yêu ôm vào trong lòng khiến cho Kim Sênh vô cùng xúc động, không nói lên lời, cứ để mặc cho Cốc Vĩnh Thuần ôm mình như vậy. Thấy vậy, Cốc Vĩnh Thuần lại hỏi:" Em đã ở đâu?"

Tựa như một giấc mộng, nhưng trải qua quá nhiều biến động e rằng cảnh còn người mất.

Không khí có chút ngượng ngùng.

Trong phòng an tĩnh đến mức chỉ nghe thấy tiếng tim đập.

Ngồi đối diện với Kim Sênh, ánh mắt Cốc Vĩnh Thuần một khắc cũng không rời đi. Giờ phút này khiến cho tâm tình Cốc Vĩnh Thuần kích động khó có thể bình thường lại. Thời gian dường như đặc biệt ưu ái người ông yêu, khuôn mặt Kim Sênh vẫn như xưa, nhìn qua như chỉ mới 30 tuổi, xinh đẹp động lòng người. Mái tóc của Kim Sênh đen nhánh, búi gọn gàng ra sau, dáng người không khác gì năm đó.

" Sao ngài lại đến đây?" Giọng Kinh Sênh xa cách, phá vỡ sự trầm mặc, tựa như là lời thăm hỏi đối với một người bạn đã lâu không gặp.

Cốc Vĩnh Thuần không trả lời, ngược lại cố ý hỏi:" Nhiều năm như vậy, em đã đi đâu?" Hơn 20 năm, Cốc Vĩnh Thuần vẫn sống trong thống khổ. Nếu như vợ ông còn sống sao lại tránh mặt ông?

Kim Sênh ngước mắt, khóe mắt lệ đã muốn tuôn trào:" Ngài nói xem?" 

Giọng của Kim Sênh không còn dịu dàng như trước mà lộ ra chút giễu cợt khiến cho đáy lòng Cốc Vĩnh Thuần nhói đau, có chút nghẹn ngào:" Sao em không trở lại tìm anh?"

Kim Sênh thoáng trên môi nụ cười tự giễu:" Tìm ngài để làm gì?"

" Kim Sênh." Giọng nói hờ hững khiến cho Cốc Vĩnh Thuần thống khổ nhíu nhíu mi, nhìn khuôn mặt xinh đẹp chất vấn:" Em không muốn trở lại bên anh sao?" Đã từng là thanh mai trúc mã, đã từng là vợ chồng. 25 năm qua, Cốc Vĩnh Thuần vẫn ôm một hoài niệm. Bao nhiêu hoài niệm là bấy nhiêu thống khổ. Bao nhiêu nhớ nhung là bấy nhiêu tự trách, vậy mà đổi lại chỉ là một lời nói hờ hững.

" Trở lại bên cạnh ngài?" Kim Sênh nhếch môi, giọng giễu cợt:" Để một lần nữa ngài lại đưa tôi lên thiên đường hay là đưa tôi xuống địa ngục? Cốc Vĩnh Thuần, tôi không phải là mèo, không có 9 cái mạng, không chịu được dày vò như thế."

Cốc Vĩnh Thuần khiếp sợ:" Em nói gì?" Ông nghe được trong lời nói ấy có ý vị:" Nói cho anh biết, năm đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"

Kim Sênh nhìn vẻ mặt Cốc Vĩnh Thuần thì hơi giật mình, nhưng lại không nói gì.

" Năm đó, sau khi anh về nước mới biết việc em gặp chuyện không may. Lúc ấy, người nhà nói cho anh biết em đã được đưa đi hỏa táng rồi." Nhắc lại chuyện cũ lại khiến Cốc Vĩnh Thuần xót xa:" Bọn họ nói, xe của em bị rơi xuống sông, sau đó tìm được em ở dưới sông." Nói đến đây, trong mắt ông ẩm ướt:" Kim Sênh, lúc ấy anh rất thống khổ.." Sau khi biết tin dữ, ông gần như sụp đổ, có một loại đau khổ không nói lên lời.

Kim Sênh nhìn Cốc Vĩnh Thuần giọng xa cách:" Ngài thống khổ cái gì?"

" Kim Sênh!" Cốc Vĩnh Thuần nhìn Kim Sênh. Người phụ nữ này, đã đánh cắp trái tim ông, chiếm ngự linh hồn ông để cho ông đau khổ suốt 25 năm qua, vậy mà khi gặp lại người ấy lại chẳng chút mảy may gì, lại còn hỏi ông vì sao lại thống  khổ. Bản thân ông luôn trầm ổn nhưng giờ phút này thì cực kỳ khó kiềm chế được cơn xúc động:" Anh mất đi người yêu, mất đi người vợ, có thể không thống khổ sao?"

" Đàn ông rất bạc tình." Kim Sênh khẽ mím môi, đau lòng pha lẫn khó chịu. Trên môi vẫn nụ cười giễu cợt, không nhịn được chất vấn:" Ngài thống khổ tới mức lập tức phải cưới một người vợ khác sao? Lúc ngài hạnh phúc bên người vợ mới Ngài có từng nghĩ đến tôi không?" Nhiều năm qua, bà đã cố gắng kiên cường, cố gắng đeo lên nhưng tấm mặt nạ nhưng giờ phút này tất cả đều vỡ vụn. Nói rằng không được khóc nhưng giờ phút này lệ đã trào ra khỏi khóe mi.

Cưới người khác? Đúng vậy, ông đã cưới thêm 1 người vợ. Cốc Vĩnh Thuần trầm mặc.

Kim Sênh thấy Cốc Vĩnh Thuần không nói lời nào, ánh mặt lạnh lùng nhìn sau đó tiếp tục chất vấn:" Ngài ghét tôi, đã biết là tôi không thể giúp gì ngài trên con đường công danh, vậy thì tại sao ban đầu lại muốn cưới tôi?" Lúc trẻ yêu say đắm, tân hôn ngập tràn trong hạnh phúc, nhưng không ngờ rằng tất cả đều là giả dối.

" Anh không ghét em!" Bị liên tiếp những lời chất vấn khiến cho lòng Cốc Vĩnh Thuần tê tái:" Kim Sênh, anh đối với em như vậy, tại sao anh cưới em mà em cũng không biết sao?"

Môi Kim Sênh khẽ run, những chuyện xưa lại hiện ra trước mắt, cười khổ:" Ngài cưới tôi, chẳng qua là vì lần đó.. ngoài ý muốn.. vì trách nhiệm.."

" Đó không phải là ngoài ý muốn!" Cốc Vĩnh Thuần thống khổ nói:" Anh cưới em, là vì anh yêu em."

Kim Sênh cười nhạo:" Ngài cần tôi, chẳng qua là vì để qua cơn đói lòng.." Ngọt ngào hôm qua nhưng sự thật hôm nay khiến cho Kim Sênh không thể tin tình yêu đó là thật lòng được.

" Kim Sênh! Anh đối với em là thật lòng!" Sao người ông yêu nhất lại có thể hiểu lầm như vậy? Điều này làm cho Cốc Vĩnh Thuần vô cùng tức giận. 

" Ngài muốn cưới người khác, có thể ly hôn với tôi nhưng sao hết lần này đến lần khác ngài lại muốn giết tôi?"

" Không có!" Cốc Vĩnh Thuần cau mày, ông yêu còn không hết làm sao lại như thế? Thế nhưng những lời nói ấy làm cho Cốc Vĩnh Thuần như được đánh thức, lập tức hỏi:" Sao em lại nghĩ anh muốn giết em?"

Nhìn biểu cảm thống khổ của Cốc Vĩnh Thuần, Kim Sênh có chút giật mình.

" Rốt cuộc là nguyên nhân gì mà em lại nghĩ anh muốn giết em?" Cốc Vĩnh Thuần lại hỏi:" Khả năng bơi của em, anh biết. Dù có làm như vậy thì em cũng không thể chết đuối được?" Ông là người dạy Kim Sênh bơi lội, sao lại không biết chuyện đó chứ. Về sau, khi nghe tin Kim Sênh bị chết đuối ông căn bản không bao giờ tin.

Nhìn ánh mắt của Cốc Vĩnh Thuần, Kim Sênh trầm mặc. Chẳng lẽ Cốc Vĩnh Thuần không biết gì sao?

" Nói cho anh biết đi!" Sắc mặt Cốc Vĩnh Thuần căng thẳng:" Năm đó, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"

Kim Sênh nhìn Cốc Vĩnh Thuần, căn bản không biết có nên tin hay không.

" Kim Sênh.." Cốc Vĩnh Thuần nhìn Kim Sênh.

" Trước khi xe rơi xuống sông, tôi bị đánh ngất." Kim Sênh thấp giọng nói.

" Sau đó thì sao?" Cốc Vĩnh Thuần nhíu mi.

" Tôi được ngư dân cứu sống. Bởi vì ngâm người ở dưới sông quá lâu, thêm nữa bị sặc nước nên bị mất trí nhớ một thời gian." Kim Sênh nhớ lại, khẽ cười khổ:" Khi tôi phục hồi lại trí nhớ, ngày quay về tìm ngài cũng là ngày ngài làm chú rể." Đến giờ, bà vẫn còn nhớ rõ khung cảnh ấy, người mà bà yêu thương nhất trở thành chồng của một người phụ nữ khác.

Cốc Vĩnh Thuần cảm thấy trống rỗng:" Kim Sênh.." Kim Sênh đã tận mắt nhìn thấy ông tái hôn, điều này đối với Kim Sênh là quá tàn nhẫn! Cốc Vĩnh Thuần đứng dậy, ôm lấy Kim Sênh trong lòng cảm thấy hối hận, thống khổ nói:" Xin lỗi em!" 

Kim Sênh đẩy Cốc Vĩnh Thuần ra, giọng nói như thì thầm:" Nghe nói, vợ mới của anh là người môn đăng hậu đối với Cốc gia, hai người đã từng là bạn thời đại học, đã sớm yêu nhau rồi.."

Cốc Vĩnh Thuần cảm thấy trái tim như vỡ nát không còn sức mà biện bạch. Nhìn ánh mắt xa săm của người trước mặt, giọng nói xa cách của người mình yêu.. Đúng là ông đã phụ người mình yêu thương nhất rồi!

" Ai nói? Em nghe ai nói?" Tâm tình Cốc Vĩnh Thuần vô cùng kích động, ôm lấy Kim Sênh nói:" Kim Sênh, sao em lại nghe người khác nói? Sao lúc ấy em không gọi cho anh? Sao em không đến hỏi anh?"

Kim Sênh lại cười khổ:" Người khác ấy là mẹ nuôi của ngài, là mẹ nuôi của ngài.." Phu nhân của Cốc gia nói Kim Sênh có thể không tin ư?

Cốc Vĩnh Thuần kinh ngạc:" Là mẹ nuôi anh sao?"

" Bà ấy nói, sự xuất hiện của tôi làm ảnh hưởng đến cả Cốc gia." Kim Sênh khẽ run, cười nhạo nói:" Mẹ nuôi đối với tôi vô cùng hào phóng, còn cho tôi tiền nhưng sau đó lại muốn giết tôi." Ánh mắt Kim Sênh lạnh như băng:" Bà ấy nói, là ngài muốn bà ấy làm như thế."

Lời của Kim Sênh không khác nào sét đánh ngang tai khiến cho Cốc Vĩnh Thuần khiến sợ không thôi:" Cho nên, em tin là anh muốn giết em sao?"

" Anh nói xem?" Kim Sênh nhìn Cốc Vĩnh Thuần:" Bà ấy là người hiểu anh nhất, có khác gì mẹ đẻ của anh.."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play