Editor: Giả Bảo Ngọc 

Khi Hà Thư Vân nhận được điện thoại của người giúp việc thì vô cùng kinh ngạc, toàn thân toát mồ hôi, không thèm chú ý đến hình tượng, một đường chạy khỏi nhà hát. Khi ra đến bãi đỗ xe thì gặp Đại Boss và Tống Khinh Ca. Ánh mắt bà mang theo tia dò xét nhìn chằm chằm hai người. Mặc dù vô cùng bực mình nhưng cũng không kịp nói lời nào liền xoay người rời đi.

Tống Khinh Ca bị ánh mắt của Hà Thư Vân nhìn có chút chấn động, đang muốn rút tay về thì Đại Boss lại càng nắm chặt hơn. Nhìn Hà Thư Vân lái xe rời đi, Tống Khinh Ca cuối cùng cũng tránh thoát khỏi tay anh.

Đêm giáng sinh, bên ngoài nhà hát Ngân Hà so với tối qua còn náo nhiệt hơn, xung quanh hai bên đường bày bán rất nhiều đồ trang trí cho giáng sinh, góp phần tạo nên không khí náo nhiệt của ngày lễ.

Mấy phút trước, cô còn đắm chìm trong tiếng nhạc, vui mừng khi thấy màn biểu diễn của mình được khán giả hưởng ứng. Nhưng giờ phút này, khi nhìn thấy Hà Thư Vân, cô lại nghĩ đến Cốc Tâm Lôi. Cốc Tâm Lôi như rào cản, ngăn giữa hai người với nhau, không thể bước qua được.

Cô chỉ là vợ trước của anh, còn Cốc Tâm Lôi lại đang mang đứa con của anh. Bất chợt, cô cảm thấy như có hàng ngàn mũi nhọn đâm vào lưng, cảm giác thật châm chọc!

Phát hiện sự khác thường của cô, Đại Boss đặt hai tay lên vai cô nhưng cô giống như chim sợ cành cong, nhanh chóng né qua một bên, đứng cách xa anh một khoảng. Cô xa lánh khiến cho anh nhíu mày, đang muốn mở miệng thì lại thấy cô xoay người về phía mình, nói:" Tôi còn phải tham gia buổi tiệc chiêu đãi ký giả.." Cô mỉm cười yếu ớt:" Cho nên không thể đi cùng anh được."

" Tiệc chiêu đãi tổ chức ở khách sạn." Đối với sự lấy cớ của cô, Đại Boss phản bác lại.

Ánh mắt Tống Khinh Ca có chút bối rối, hai tay chắp ra sau lưng, từ từ lùi về phía sau:" Tôi sẽ về cùng với mấy người bạn." Dứt lời, cô xoay người bước đi.

Đại Boss nhíu nhíu mày:" Khinh Ca."

Nghe giọng nói của anh, Tống Khinh Ca vội vàng bước nhanh, chị sợ anh theo kịp.

Nhìn cô tránh né mình, Đại Boss mím mím môi. Trong lòng vô cùng khó chịu. Trước đó, hai người vô cùng tốt, vậy mà chỉ vài phút sau lại..

--

Hà Thư Vân đi đến bệnh viện thì thấy xe của Cốc Vĩnh Thuần, ông đã đến rồi sao? Bà không kịp nghĩ thêm gì, lập tức sải bước vào bên trong đại sảnh. Khi đến thang máy, bà gặp Giang Thần, vội vàng hỏi:" Vĩnh Thuần đâu?"

" Ngài ấy đang ở trên lầu 5 phòng phẫu thuật." Giang Thần nói.

" Mẹ tôi thế nào rồi?" Hà Thư Vân lại hỏi.

Giang Thần khẽ lắc đầu, ý nói mình không biết.

Khi Hà Thư Vân lên đến lầu 5 thì thấy Cốc Vĩnh Thuần đang chắp tay sau lưng, đứng ở bên ngoài phòng phẫu thuật. Còn Cốc Tâm Lôi, đang đứng trong góc nhỏ, bộ dạng như làm sai chuyện gì, không dám nói một lời. Khi thấy Hà Thư Vân thì lập tức khóc:" Mẹ."

Cốc Vĩnh Thuần xoay người lại, ánh mắt quét lên người Hà Thư Vân.

Ông đeo kính, cho nên Hà Thư Vân không nhìn rõ ánh mắt của ông, nhưng lại cảm thấy vô cùng khẩn trương, vội hỏi:" Vĩnh Thuần, mẹ sao rồi?"

" Vẫn chưa biết."

Lời của ông nói, lạnh như băng khiến cho Hà Thư Vân hốt hoảng, không dám hỏi gì thêm.

Cốc Tâm Lôi đi đến, lặng lẽ nhìn ba mình, không dám khóc thành tiếng, nước mắt cứ thế tuôn như mưa.

" Khóc cái gì?" Hà Thư Vân thấp giọng, không vui lấy từ trong túi xách khăn giấy sau đó đưa cho cô.

" Con không cố ý." Cốc Tâm Lôi đè nén tiếng khóc nhưng cuối cùng không ngừng được, hốt hoảng giải thích:" Là bà nội đẩy con trước, sau đó con mới đẩy bà.."

" Câm miệng!" Cốc Vĩnh Thuần thấp giọng trách.

Cốc Tâm Lôi trong mắt đầy lệ, không dám khóc thành tiếng.

Hà Thư Vân cau mày, nhìn chồng mình đang đè nén cơn giận, nhìn con gái khóc sướt mướt, trong lòng cảm thấy vô cùng phiền não. Đối với đứa con gái óc heo bà đã cảm thấy bực bội rồi, giờ này lại thấy nó đứng khóc thút thít, trong lòng sinh ra vài phần chán ghét.

Vừa rồi, giúp việc gọi điện thoại nói rằng mẹ chồng bà bị ngã từ cầu thang xuống, không nói là nguyên nhân gì, nhưng đồ óc heo kia chưa đánh đã khai.. Trời ạ, sao bà có thể sinh ra một đứa con ngu ngốc như vậy! Đã vậy,Vừa rồi lại còn gặp Cố Phong Thành và Tống Khinh Ca đang nắm tay nhau, trong lòng bà khẽ thở dài. Cốc Tâm Lôi đúng là ngu ngốc, khó trách Cố Phong Thành lại chán ghét như vậy.

Thấy con gái vẫn khóc, dáng vẻ vô cùng ủy khuất, Hà Thư Vân nhíu mày, không thèm để ý đến. Bà đi đến bên cạnh Cốc Vĩnh Thuần, dịu dàng nói:" Vĩnh Thuần, có cần gọi điện cho các anh không?"

Ánh mắt Cốc Vĩnh Thuần vẫn nhìn vào cánh cửa phòng phẫu thuật, anh cả đang công tác ở vùng ven biển, anh hai đã sớm di cư sang HongKong, em gái Cốc Nhược Thu trong nhà lại có 3 đứa nhỏ..:" Chờ phẫu thuật xong rồi hãy nói."

Hà Thư Vân không nói thêm gì nữa, nhìn Cốc Tâm Lôi vẫn đang khóc sướt mướt ở gần đó thì trong lòng cảm thấy rất khó chịu.

--

Buổi lễ ăn mừng, ký giả chủ yếu xoay quanh Adele. Tống Khinh Ca ngồi ở góc phòng, tay vuốt ve ly rượu, suy nghĩ có chút xuất thần.

" Hi, Tống tiểu thư." Jim đi đến, ngồi đối diện cô, trong tay cầm một ly rượu.

Cô phục hồi lại tinh thần, hướng về phía Jim cười yếu ớt.

" Anh chàng vừa nãy đâu rồi?" Jim hỏi.

Cô hơi giật mình, sau đó nói:" Anh ấy có chuyện nên đi trước rồi." Ngón tay cô tiếp tục vuốt ve ly rượu, nghĩ đến Đại Boss trong lòng có chút ảm đạm. Vừa rồi, cô còn sợ anh sẽ theo đến đây đợi cô nhưng lúc không nhìn thấy bóng dáng anh đâu, đáng lẽ cô phải thấy thoải mái nhưng trong lòng lại có chút mất mát.

Jim nói:" Anh chàng đó rất tuấn tú."

Tống Khinh Ca cười ngượng ngùng:" Cảm ơn."

Cùng Jim hàn huyên một lúc, uống thêm một chút rượu. Đến khi lễ chúc mừng kết thúc thì cô mệt mỏi trở về phòng khách sạn.

Ra khỏi thang máy, cô vừa đi vừa cúi đầu tìm trong túi xách thẻ mở phòng. Không biết có phải vì say rượu hay không mà cô cảm thấy chóng mặt, tìm mãi mới thấy thẻ mở phòng, nhưng lại không cẩn thận làm rơi túi xách khiến cho đồ đạc trong túi rơi đầy trên mặt đất.

Cô ảo não, ngồi xổm xuống nhặt. Đột nhiên, có một đôi giày da bóng loáng xuất hiện trong tầm mắt, cô ngẩng đầu nương theo đèn hành lang nhìn thấy người đó. Là anh? Cô lại xuất hiện ảo giác rồi. Cô tự cười nhạo mình sau đó cúi đầu tiếp tục nhặt những thứ còn sót lại trên mặt đất.

Đột nhiên, bóng dáng ấy cúi xuống, hai tay vịn lấy cánh tay cô, vô cùng dễ dàng nâng cô đứng dậy.

Đột nhiên bị nâng lên, khiến cho cô có chút kinh ngạc, giùng giằng nói:" Anh làm gì thế?"

" Em lại uống rượu say?" Đại Boss nhíu nhíu mày.

Tống Khinh Ca mặc dù có chút say nhưng ý thức vẫn còn rõ ràng, cô ngửi thấy mùi thuốc lá trên môi anh, hơi ngước đầu mạnh miệng:" Ai cần anh lo."

Nhìn gương mặt vì hơi men có chút ửng hồng, đôi mắt long lanh, đôi môi như cánh hoa đào mê người, anh cảm thấy trong người căng thẳng, hai tay từ trên vai chuyển xuống ôm lấy hông cô, thấp giọng ghé sát tai cô, giọng nói mang theo vài phần ranh mãnh:" Không cần anh lo, em muốn người nào lo?"

Tống Khinh Ca thử đẩy anh nhưng vô dụng, cô ngẩng đầu nhìn anh nói:" Buông tôi ra!" Sau đó, giọng nói mang theo  cảnh cáo:" Anh tốt nhất tránh xa tôi ra."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play