Editor: Miliion Roses 

Tiếng quát của anh khiến cho thành trì kiên cố trong lòng Tống Khinh Ca cuối cùng cũng sụp đổ, trong mắt cô đau xót, vì không muốn anh phát hiện mình yếu đuối, cô nghiêng đầu, run rẩy mặc quần áo vào. Giọng nói tỉnh táo khiến chính mình cũng hoang mang:" Anh đi đi!" Cô cố gắng nhịn không cho nước mắt tràn ra:" Tôi không muốn nhìn thấy anh nữa!"

" Em Không thể bình tĩnh nói chuyện được sao?" Sắc mặt Đại Boss lạnh nhạt:" Sao em cứ phải như con nhím xù lông vậy?" Người phụ nữ này, tâm tình biến đổi thật là nhanh, trước đó vẫn còn ôn nhu như nước, quấn lấy hông anh, ôm cổ anh nói " muốn". Vậy mà chỉ sau một khắc, cả người tựa như mọc lên toàn là gai, đâm cho anh thương tích đầy mình.

Tống Khinh Ca nghẹn ngào:" Tôi với anh không có gì để nói." Cô ghét bản thân mình, rõ ràng phải hận anh, phải tránh xa anh nhưng đối với anh luôn không kiên quyết được, cảm thấy rất thất vọng vì bản thân mình.

Cô nói xong liền đi, nhưng còn chưa bước ra cửa thì bị anh ôm lấy từ đằng sau. Cô còn chưa phục hồi lại tinh thần thì đã bị áp lên tường, hai tay anh bám lấy vai cô, không cho cô động đậy.

Nhìn dáng vẻ mất tự chủ của anh, Tống Khinh Ca trong lòng khổ sở, lại cố ý ngả ngớn nói:" Nếu muốn ngủ với tôi, thì phải ôn nhu một chút. Tôi ghét nhất là đàn ông bạo lực!"

Đại Boss vô cùng khó chịu, hết sức kiềm chế cơn giận đang bùng lên:" Chúng ta có thể ngồi xuống nói chuyện được không?"

" Giữa chúng ta.." Tống Khinh Ca nhìn anh, trong mắt anh lửa giận đã ngút ngàn, có thể thấy anh đang cố gắng kiềm chế. Cô nhắm mắt nói:" Không có gì để nói." Cô và anh, có thể nói chuyện gì? 

Đại Boss giận không hề ít, cúi đầu nhắm mặt lại cố gắng kiềm chế cơn giận, anh hạ thấp giọng giống như là khẩn cầu:" Chúng ta bắt đầu lại một lần nữa  .. Chuyện trước kia, đừng nhắc lại có được không?"

" Chuyện trước kia, anh có thể quên được sao?" Chuyện cũ, chỉ cần nói xóa là xóa được sao? Sau khi tai nạn xe, cô đã từng nghĩ rằng chỉ cần anh còn sống, cô sẽ quên đi những gì trước đó anh đã đối xử với mình. Nhưng sau đó kết quả xét nghiệm ADN kia.. Tống Khinh Ca nhìn anh cười nhạo nói:" Anh đã bị cắm sừng.." Cô không thể nào quên, anh muốn ly hôn, sau đó lấy kết quả xét nghiệm đó để làm nhục cô, phủ nhận con của cô:" Anh có muốn tôi đếm cho anh xem có mấy sừng không? À không, mười mấy sừng không?"

" Tống Khinh Ca, em đang tự làm nhục mình sao?" Đại Boss kiềm chế đã đến cực hạn, không nhớ được chuyện trước đó đã khiến cho anh vô cùng thống khổ rồi, nhưng cô hết lần này đến lần khác công kích anh, để cho anh vô cùng khó xử.

" Trong mắt anh, tôi chính là như vậy. Không phải sao?" Đã từng yêu nhau, lại bị xét nghiệm ADN kia hủy hoại, anh có thể làm nhục cô nhưng sao có thể phủ nhận đứa con của cô và anh? Cô cười khổ, nói lời cay đắng:" Cố Phong Thành, anh đang nghĩ gì vậy? Anh có biết tôi chán ghét anh thế nào không? Tôi vừa nhìn thấy anh là đã cảm thấy ghê tởm.."

" Em  rất chán ghét tôi?" Anh bị ép đến cực điểm, ánh mắt lạnh lùng nhìn cô:" Vậy tại sao lại cùng tôi lên giường?"

Tống Khinh Ca hơi giật mình, giọng châm chọc:" Anh quên ư, mỗi lần đều là anh chủ động."

Anh thẹn quá hóa giận:" Vậy tại sao em không cự tuyệt?"

" Tại sao tôi không cự tuyệt à?" Tống Khinh Ca cười tự giễu, trong lòng vô cùng thống khổ nói bừa:" Tôi là người trưởng thành, cũng có nhu cầu sinh lý.. Đàn ông miễn phí đưa đến tận cửa, so với bên ngoài không phải trả tiền, xem ra cũng không tệ.. Huống chi, còn là người quen, không cần lo lắng trên người có bệnh.."

Đại Boss bị cô chọc giận, tay phải siết lấy cổ cô.

Tống Khinh Ca sắc mặt trướng hồng, khó thở, cả người không thể động đậy.

" Em rốt cuộc.. có thích tôi không?" Đại Boss đen mặt, tay siết lấy cổ cô.

Biểu cảm của cô vô cùng thống khổ nhưng không có một tia phản kháng, trơ mắt nhìn anh phẫn nộ, trong lòng đau đến túa máu, cảm giác không thể thở nổi.

" Em nói đi!" Anh mù quáng:" Có hay không?"

Tống Khinh Ca biết dù họ có dây dưa thêm nữa cũng chẳng giải quyết được gì. Cô nhìn anh, lệ chảy xuống hốc mắt, nỗ lực nói ra 2 chữ:" Không thích." 

Sắc mặt Đại Boss lạnh đến dọa người, tay vẫn siết ở cổ cô, nhìn mặt cô đỏ lên, nhìn cô hô hấp khó khăn, nhìn cô rơi lệ, nhìn cô nỗ lực nói:" Cho đến bây giờ.. chưa bao giờ thích!"

Tim của anh giống như bị móng vuốt cào xé, đau muốn gục ngã.

Đột nhiên, anh buông tay ra. Rầm một tiếng, nắm đấm nện mạnh lên tường.

Tống Khinh Ca toàn thân giống như bị rút đi gân cốt, cả người mềm nhũn trượt theo tường ngồi xuống, không ngừng thở dốc. Đợi đến khi cô hồi phục lại tinh thần thì Đại Boss đã rời đi.

Đây không phải là kết cục mà cô muốn sao?

Nhưng vì cái gì mà cô lại đau lòng đến vậy?

Nhưng v cái gì mà nước mắt cô rơi như mưa?

Anh đã từng vứt bỏ cô. Nhưng cô thì lại ngu ngốc, chỉ biết dùng những lời lẽ công kích anh.. nhưng đến cuối cùng không cự tuyệt được anh, phát sinh ra những chuyện kia. Biết rõ không có kết quả gì tại sao cô còn không quả quyết?

Đau dài không bằng đau ngắn.

Như vậy, đối với cả hai sẽ là lựa chọn tốt nhất!

Đúng vậy, là tốt nhất!

--

Đại Boss ở phòng tập thể hình, đấm lia lịa về phía bao cát. Cả người đẫm mồ hôi nhưng càng đánh càng hăng, không có dấu hiệu dừng lại.

" Đại Boss hôm nay sao vậy?" Ô Tĩnh vừa thay quần áo tập, bước ra ngoài hỏi Cao Tử Thụy.

Cao Tử Thụy đang khởi động làm nóng người:" Ai biết." 

" Không phải mấy ngày nay hai người đi họp với nhau sao?" Ô Tĩnh hỏi.

" Mấy ngày nay Đại Boss xuất quỷ nhập thần." Cao Tử Thụy nói:" Bác gái đến tận phòng tôi hỏi xem cậu ấy đi đâu.. Cũng không biết gần đây cậu ấy làm gì."

Ô Tĩnh suy nghĩ gì đó, sau đó lại gần Đại Boss:" Đại Boss!"

Đại Boss giống như không nghe thấy, coi bao cát như kẻ thù, không ngừng đấm.

" Sáng sớm mai sẽ có kết quả xét nghiệm." Ô Tĩnh nhàn nhạt nói.

Đại Boss dừng tay, cả người đầy mồ hôi, biểu cảm vô cùng căng thẳng. Sau đó lại tiếp tục đấm bao cát.

Ô Tĩnh dương dương mi, không nói nữa.

Đại Boss phát tiết xong, mệt mỏi cả người ngã xuống đất, lâu sau cũng chưa ngồi dậy.

Ô Tĩnh chạy thể dục xong liền bước đến, ném cho Đại Boss một chai nước.

Đại Boss mặc dù đang nằm nhưng tay vẫn tinh chuẩn bắt được chai nước. Sau đó, đột nhiên ngồi dậy, vặn nắp chai nước uống một hơi rồi chuẩn xác ném vào thùng rác."

" Ném rất chuẩn, không thua gì năm đó." Ô Tĩnh cười như không cười nói.

" Ô Tĩnh." Đại Boss trầm mặc sau đó hỏi:" Cậu yêu phải một người phụ nữ không yêu cậu, cậu sẽ làm thế nào?"

Ách! Ô Tĩnh nghiêng người, A lên một tiếng, một câu liền đoán trúng:" Cậu đang nói đến Khinh Ca?"

" Cậu sẽ làm thế nào?" Đại Boss không phủ nhận, cau mày hỏi. Ô Tĩnh rất có kinh nghiệm trong tình trường, tuyệt đối sẽ đưa ra lời khuyên hữu ích.

Ô Tĩnh vuốt vuốt chai nước, qua một lúc lâu mới nói:" Mặt dày đeo bám."

Ách! Đại Boss nhíu nhíu mi:" Làm như vậy không sợ cô ấy sẽ càng chán ghét mình sao?"

Ô Tĩnh ý vị thâm trường, thấp giọng nói:" Tôi tin Khinh Ca sẽ không chán ghét cậu."

Sắc mặt Đại Boss âm trầm, nghĩ đến những lời hôm nay cô nói, cảm thấy những lời Ô Tĩnh nói khó mà tin được.

Ô Tĩnh thấp giọng nói:" Muốn biết cô ấy có chán ghét cậu hay không, cứ dụ cô ấy ngủ cùng." Đây là kinh nghiệm mà anh đã đúc rút ra.

" Ý kiến tồi." Đại Boss hừ lạnh một tiếng.

Ô Tĩnh cười:" Nếu như cô ấy thực sự ghét cậu, tuyệt đối sẽ không để cậu làm vậy. Còn nếu cô ấy ỡm ờ, thì.."

Đại Boss nghiêng người nhìn bạn.

" Tức là cô ấy cũng không ghét cậu." Ô Tĩnh nói:" Ngược lại.. còn thích cậu."

" Thật không?"

" Tin hay không tùy cậu!" Ô Tĩnh vỗ vai anh:" Đại Boss, cố gắng lên!"

--

Tống Khinh Ca mang dạ phục đến một tiệm sửa quần áo, tốn hơn 1 tiếng đồng hồ, cuối cùng cũng may lại được vết rách. Đường may rất khéo, nhìn xa xa không thể phát hiện ra.

Lúc chiều, Hoàng Thư Duệ liên lạc với cô, đề nghị cô lên thủ đô sớm một chút. Bởi vì, có một số khâu phải tập trước, sau đó sắp xếp giúp cô thời gian chuyến bay.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play