Editor: Giả Bảo Ngọc 

Chuyện của Hứa Uyển được Ô Tĩnh dàn xếp ổn thỏa, cuối cùng Đại Boss không khởi tố mà chỉ yêu cầu cô đền bù những đồ mà cô đã đập vỡ.

" Cảm ơn anh." Hứa Uyển nói.

" Một câu cảm ơn là xong chuyện?" Ô Tĩnh dương dương mi, cố ý nói:" Em có biết anh phải nói thế nào thì mới êm xuôi như thế này không, nhà tư bản còn mượn cơ hội này, lấy giá cả năm ngoái ký hiệp nghị với anh 3 năm tới."

" Anh bị lỗ bao nhiêu tiền, em bồi thương cho anh là được chứ gì      ?" Hứa Uyển bị anh nhìn có chút ngượng ngùng, nghĩ đến hôm ở trên xe của anh bị anh cưỡng hôn, mơ hồ có chút lúng túng.

" Được." Ô Tĩnh bắt đầu tính toán:" Theo giá cả thị trường, phí cố vấn luật sư hàng năm cho tập đoàn ZK là 10 triệu, 3 năm là 30 triệu, hơn nữa còn chưa tính đến lạm phát.."

" Này!" Cô lên tiếng ngăn cản:" Anh cho rằng em là trẻ lên 3, cố ý nói thế để lừa em hả?"

Ô Tĩnh đưa cho cô một tập văn kiện:" Đây là hợp đồng làm cố vấn luật sư ký với tập đoàn Tây Lâm, em xem đi, xem có phải anh nói lừa em không?"

Khi Hứa Uyển vừa nhìn thấy mấy con số thì kinh ngạc ngẩng đầu lên:" Anh.. trị giá nhiều tiền như vậy? Biết đâu anh làm giả mấy cái này để lừa em thì sao?"

" Em ngốc như vậy, lừa em để làm gì?" Ô Tĩnh nhàn nhạt nhướn mày:" Em nói xem, muốn bồi thường tổn thất hay là.. muốn lấy thân báo đáp?"

Ách! Hứa Uyển đầu đầy vạch đen:" Đồ lưu manh!", vừa mắng vừa đập cả tập văn kiện về phía anh.

Ô Tĩnh không tránh, văn kiện không nghiêng không lệch đập trúng vào mũi anh, khiến mũi anh chảy máu.

Ách! Hứa Uyển bối rối nhìn anh.

" Em thật là bạo lực!" Ô Tĩnh cau mày, hơi ngẩng đầu:" Lấy giấy lau cho anh."

Hứa Uyển hốt hoảng, vội vàng rút mấy tờ giấy ăn giúp anh lau, cô áy náy:" Em xin lỗi, em không cố ý.."

Cô còn chưa nói xong đã bị Ô Tĩnh ôm lấy, cúi đầu hôn lên môi cô.

Này này.. anh còn đang chảy máu mũi đấy.

Cô bị hôn cho đầu óc choáng váng, khi anh buông cô ra thì trên ngực cô dính đầy máu mũi. Ách! Cô đỏ mặt, nhưng cũng không cùng anh so đo, chỉ cau mày lấy khăn giấy lau lau, thấp giọng mắng:" Anh không muốn sống nữa hả?"

Ô Tĩnh nhe răng cười.

Thật vất vả mới cầm được máu. Nhưng Hứa Uyển nhìn ngực mình dính đầy máu lại thấy bực mình. Bộ dạng thế này, làm sao cô đi ra ngoài được:" Đều tại anh!"

Ô Tĩnh nhướn mày, vào phòng nghỉ ở bên trong, lấy ra một chiếc áo sơ mi trắng:" Em thay đi, lát nữa anh đưa em đi mua bộ khác."

" Em không mặc áo của anh!" Cô cau mày.

" Ừ, không mặc. Cứ thế đi ra ngoài. Nếu có ai hỏi, nhớ nói là anh hônem, làm máu mũi dính vào áo em.."

Ách  Hứa Uyển đầu đầy vạch đen.

Thế nhưng, lúc rời đi cô vẫn phải mặc áo sơ mi trắng, ngậm đắng nuốt cay nghe những lời xì xào bàn tán.

Sau đó, khi Ô Tĩnh đi ra ngoài, có người nói giỡn:" Luật sư Ô, anh thật lợi hại, ban ngày trong phòng làm việc mà.."

Ô Tĩnh mím môi, trong mắt toàn tia vui vẻ. Không giải thích mà chỉ vỗ tay, lớn tiếng nói:" Hôm nay là thứ 6, buổi tối tôi mời mọi người đi hát."

" Được lắm!" Tất cả mọi người đều reo lên.

Ô Tĩnh cười cười, mũi vẫn còn hơi đau nhưng hôm nay tâm tình không tệ.

--

Luật sư Bàng cố gắng sắp xếp, cuối cùng trước phiên tòa Tống Khinh Ca gặp được Tống Nhã Như.

Ngắn ngủi trong nửa tháng, bà đã già đi rất nhiều, cả người uể oải, không có mỹ phẩm khiến cho khuôn mặt lộ ra vô số nếp nhăn.

" Dì." Tống Khinh Ca trong mắt ướt át.

" Khóc cái gì?" Tống Nhã Như lạnh lùng mắng:" Con xem con đi, sao lại thành ra thế này? Vừa gầy vừa xấu, còn giống tiểu thư xinh nhất thành phố Z nữa không?"

Tống Khinh Ca vẫn khóc.

" Trước kia dì dạy con thế nào? Sao có thể yếu đuối như thế hả?" Tống Nhã Như nhìn bộ dạng của cô, hận sắt không rèn thành thép.

Tống Khinh Ca lau đi khóe lệ.

" Bây giờ con ở đâu?" Tống Nhã Như khẽ thở dài. Từ khi bà bị giải đi, tất cả tài sản của Tống thị đều bị niêm phong, bao gồm cả biệt thự Tống gia.

" Con ở cùng với Hứa Uyển." Tống Khinh Ca nói, căn hộ đó đứng tên cô, trước đó cô để Hứa Uyển ở hiện tại cô cũng đến đó ở cùng Hứa Uyển.

Tống Nhã Như thở phào nhẹ nhõm:" Thật may con vẫn còn chỗ ở." Bà nhìn Khinh Ca, bà đã nhận tội làm giả giấy ủy thác, không liên quan gì đến Khinh Ca. Cũng may, trước đó bà toàn quyền xử lý Tống thị, Khinh Ca không có một chút cổ phần nào, cho nên lần này không bị truy cứu gì cả.

" Dì.."

" Đều là lỗi của dì." Tống Nhã Như thở dài:" Khinh Ca, dù tòa có tuyên án thế nào, con cũng không cần giúp dì chống án. Con chỉ cần chăm sóc tốt cho mình, đợi dì ra tù, biết không?"

Tống Khinh Ca nghẹn ngào.

" Đừng khóc." Tống Nhã Như xúc động:" Sau này con phải tự dựa vào mình rồi..:" Ở bên cạnh, có cảnh sát nên hai người không thể nói quá nhiều chuyện.

" Khinh Ca, cố gắng chăm sóc tốt cho bản thân mình, đừng làm dì lo lắng." Tống Nhã Như an ủi.

--

Sau đó, Tống Nhã Như bị tòa xử tù chung thân, bị đưa đến nhà tù ở đến thành phố A. Từng nổi tiếng là nữ doanh nhân đứng đầu tập đoàn Tống thị, cứ như vậy ảm đạm mà thất thế.

Tống thị cuối cùng bị bán đấu giá.

Sau đó, Tống thị không còn tồn tại nữa.

--

Trước khi Tống Nhã Như bị áp giải đến nhà tù ở thành phố A thì Sang Lan Cầm đến. Lấy thái độ của kẻ thắng cuộc đứng trước mặt Tống Nhã Như, cao ngạo nói:" Lục Khiết, nhiều năm như vậy trốn chui trốn lủi, không ngờ lại bị thua nhanh như vậy."

Tống Nhã Như lạnh lùng, mặt không biểu cảm.

Sang Lan Cầm lạnh lùng nhìn bà:" Lục Khiết, sao ban đầu bà háo thắng lắm cơ mà, mới chỉ dính một đòn đã không chịu nổi rồi sao." Quả thật, không ngờ có thể dễ dàng đưa Tống Nhã Như vào ngục như vậy.

Tống Nhã Như cười nhạt, vẫn không nói lời nào.

" Nửa đời còn lại sống trong nhà tù, không có tự do, cảm giác sẽ như thế nào nhỉ?" Sang Lan Cầm dương dương tự đắc nói:" Bà yên tâm, tôi đã sắp xếp đâu vào đấy rồi. Sau khi bà vào ngục giam, sẽ có người "chăm sóc" bà. Bảo đảm bà sẽ được biết thế nào là cảm giác " sống không bằng chết"." Sang Lan Cầm cười nhạo:" Hàng năm tôi sẽ đến thăm bà, xem bà có bao nhiêu đau đớn, xem bà có bao nhiêu thảm hại, xem bà bị người ta hành hạ thế nào.."

" Bà có cái gì mà đắc ý?" Tống Nhã Như cười lạnh:" Chẳng lẽ bà đã quên, Người Bác Đào yêu là tôi sao.. Bà đã thua ngay từ phút đó rồi.."

" Bà..." Sang Lan Cầm nổi giận:" Ban đầu nếu không phải bà quyến rũ Bác Đào thì tại sao Bác Đào lại.."

Lan Cầm càng tức giận, Tống Nhã Như trong lòng càng bình tĩnh, giọng châm chọc:" Sang Lan Cầm, bà xem lại mình đi, trừ gia thế  và vẻ bề ngoài ra, bà còn cái gì không? Ngay cả chồng bà còn không yêu bà, lại chuyển sang yêu tôi, thất bại như vậy mà vẫn còn đắc ý được sao?"

" Bà là đồ tiện nhân, ông ấy là bị bà quyến rũ.." Sang Lan Cầm nổi giận:" Lục Khiết, đừng có vội mừng quá sớm. Bây giờ, bà hai bàn tay trắng, thân vùi trong lao ngục, trừng trị bà tôi có rất nhiều cách, nhưng không để bà chết dễ dàng vậy đâu."

Tống Nhã Như ngược lại cười nhạo, thản nhiên nói:" Thật ra thì, tôi phải cảm ơn bà, bất động sản tôi đã thế chấp hết cho ngân hàng, Tống thị cũng không thể gắng gượng được thêm nữa. Nếu không có đơn tố cáo của bà, số tiền thế chấp lớn như thế, tôi cũng chẳng có cách nào chi trả được."

" Bà là cố ý nhảy vào bẫy?" Sang Lan Cầm nghe xong, mới hiểu ra. Khó trách bà ta dễ dàng xa vào lưới như vậy.

" Đúng thế, làm như vậy tôi dễ dàng thoát đi những khoản nợ kếch xù kia." Tống Nhã Như nhướn mày cười nhạo nói.

" Nhưng từ nay bà sẽ phải vùi thân trong lao ngục." Sang Lan Cầm tâm trạng có chút mất khống chế:" Cả đời không được tự do.. So với tiền mà nói, còn thê thảm hơn nhiều."

" Cái này có thấm gì? Chẳng lẽ bà không biết, nếu như chấp hành tốt sẽ được giảm án.." Tống Nhã Như đã định liệu trước:" Nhiều nhất là 5 năm, tôi sẽ ra khỏi tù, bà có tin hay không?"

" Bà Nghĩ hay quá nhỉ?" Sang Lan Cầm tức giận nói:" Đừng có nằm mơ giữa ban ngày, tôi tuyệt đối sẽ nghĩ mọi biện pháp để hành hạ bà. Để bà vĩnh viễn ở trong tù."

" Tôi có thể ra tù hay không, bà không có quyền định đoạt." Tống Nhã Như cười lạnh:" Bà đừng quên, cha của bà đã về hưu.. Bà có thể làm gì.."

" Đừng đắc ý quá sớm!" Sang Lan Cầm cười lạnh:" Cõi đời này,  Sang Lan Cầm tôi chưa có việc gì mà không làm được."

" Bà nghĩ rằng bây giờ là hơn 30 năm về trước, bà có thể một tay che trời sao?"

Tống Nhã Như nhướn mày:" Rõ ràng người Bác Đào hẹn đi xem mắt năm đó là tôi, vậy mà bà đã bỏ thuốc vào đồ ăn khiến cho tôi bị đau bụng, sau đó thay tôi đi găp ông ấy. Bà cho rằng, những thủ đoạn đó của bà tôi không biết sao? Còn có, bà hút thuốc lá khiến cho thai nhi bị dị dạng, lại cố ý vu tội cho tôi, nói rằng tôi đẩy bà từ thang lầu xuống bị sinh non. Bà cố ý uống thuốc ngủ, lại cố tình nói là tôi hạ độc bà.. Cũng là bà, lấy hết tiền tập đoàn của Bác Đào sau đó chuyển ra hải ngoại, khiến Bác Đào tự sát.. Sang Lan Cầm, bà làm những chuyện đó, đừng tưởng tôi không biết."

Sang Lan Cầm sắc mặt hoảng hốt:" Bà nói láo!"

" Tôi nói láo hay không trong lòng bà rõ nhất." Tống Nhã Như cười lạnh.

Sang Lan Cầm thẹn quá hóa giận:" Bà cho rằng, bà vào tù là yên sao? Đừng quên, còn cháu gái bà. Tôi sẽ bóp chết nó giống như bóp chết một con kiến."

" Không được làm tổn thương đến Khinh Ca." Tống Nhã Như cả giận:" Đây là chuyện của hai ta, cùng nó không có chút quan hệ."

" Bà yên tâm, tôi sẽ không để nó chết dễ dàng như vậy đâu." Sang Lan Cầm cười lạnh:" Ai bảo nó là cháu gái của bà. Người ta nói rằng, muốn trả thù người nào đó, cứ nhằm vào những người thân thiết trước, như vậy đau đớn sẽ tăng lên bội phần. Yên tâm đi, tôi sẽ "chăm sóc" cho nó, tuyệt đối sẽ khiến nó sống không bằng chết, đau đớn không muốn sống nữa."

" Bà dám!"

" Bây giờ thân bà còn chẳng lo được, có năng lực gì mà muốn cản tôi?" Sang Lan Cầm cười lạnh.

" Bà không sợ con trai bà sẽ trở mặt thành thù?" Tống Nhã Như dọa nạt.

" Không bao giờ." Sang Lan Cầm đắc ý:" Phong Thành đã mất trí nhớ, hoàn toàn không biết Tống Khinh Ca là ai nữa rồi, Phong Thành bây giờ đối với cháu gái bà hận thấu xương."

Thật ra, khi Cố Phong Thành tỉnh lại, việc đầu tiên là muốn gặp Tống Khinh Ca, còn cùng Sang Lan Cầm ngả bài, nói rằng sau vụ tai nạn kia, tuyệt đối sẽ không buông tay Tống Khinh Ca, còn cầu xin bà hãy tác thành cho hai người.

Thậm chí anh còn nói, sẽ từ bỏ tất cả đưa Tống Khinh Ca rời khỏi nơi này.

Sang Lan Cầm lúc ấy vô cùng uất hận. Vì một đứa cháu gái của kẻ thù mà Cố Phong Thành định từ bỏ cả mẹ, điều này khiến cho bà không thể nào chấp nhận. Vì vậy, bà tạm thời chấn an Cố Phong Thành, sau đó gấp rút tìm một chuyên gia thôi miên ở nước ngoài đến, xóa sạch hình ảnh Tống Khinh Ca trong trí nhớ của Cố Phong Thành.

Sau đó, vẫn chưa yên tâm bà liền làm giả xét nghiệm, để cho Cố Phong Thành đối với Tống Khinh Ca chán ghét đến cực điểm. 

" Không thể nào!"

" Tống Nhã Như, cứ từ từ mà hưởng thụ cảm giác ngục tù đi!" Sang Lan Cầm cười nói:" Yên tâm, lâu lâu tôi sẽ nói tình trạng của Tống Khinh Ca cho bà biết.."

--

Sau khi bị phán xét, Tống Nhã Như liền bị đưa đến nhà tù ở thành phố A.

Phòng tập đàn và phòng vẽ tranh của Tống Khinh Ca hiện tại không có chi phí duy trì nên nhanh chóng bị đóng cửa.

Từ đó, Tống Khinh Ca suy sụp, cả ngày không bước ra cửa.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play