“ Đến bây giờ mà dì vẫn muốn gạt con sao?" Đối với lời của bà, Tống Khinh Ca căn bản không thể tin tưởng. Sang Lan Cầm đã nói rất rõ ràng, tất cả mọi chuyện đều vì Lục Khiết. Vì vậy, cô thấp giọng cười nhạo:" Hai người không quá quen, vậy tại sao bà ta lại đối xử với con như vậy? Tại sao dì phải tránh né bà ta?"
Tống Nhã Như cau mày:" Khinh Ca, có phải con đang hiểu lầm điều gì không?" Bà phẫn nộ:" Dì việc gì phải tránh bà ta?"
“ Trước ngày hôn lễ, khi bà ta đến thành phố Z thì dì không hề báo trước liền đi công tác, khi nghe tin ba ta rời đi, thì dì lập tức trở lại, như thế không là tránh né thì là cái gì?" Tống Khinh Ca lạnh lùng nói.
“ Không phải dì đã nói với con sao?" Tống Nhã Như cáu lên:" Dì đi xử lý chuyện mấy kẻ ở châu phi..”
Tống Khinh Ca cười khổ:" Việc đã đến nước này, dì vẫn cố tình nói dối sao? Dì đi HongKong mấy ngày, nhưng chỉ toàn ở trong khách sạn, không bước chân ra ngoài. Hoá đơn thanh toán cũng chỉ có tiền thuê phòng và tiền taxi từ sân bay đến khách sạn..”
“ Con dám điều tra dì?" Tống Nhã Như không vui.
“ Nếu như dì không chột dạ, sao lại sợ người khác đi điều tra?" Tống Khinh Ca mím môi, giọng giễu cợt:" Con chỉ vô tình nhìn thấy ở bộ phận tài vụ mấy cái hoá đơn đó..” Lúc ấy, cô còn cảm thấy rất kỳ lạ, nhưng không quá để ý. Bây giờ, nghĩ lại..
Bị vạch trần, sắc mặt Tống Nhã Như khác thường, không lên tiếng.
“ Lúc trước, khi tìm anh ấy để đòi sính lễ, dì đã sớm đoán được chúng con sẽ ly hôn. Bởi vì lúc đó, dì đã biết mẹ của anh ấy là Sang Lan Cầm đúng không?" Tống Khinh Ca lạnh giọng hỏi.
Sắc mặt Tống Nhã Như không được tốt, ngượng ngùng nói:" Nếu như sớm biết là bà ta, dì sẽ không để các con kết hôn."
“ Dì sẽ không sao?" Tống Khinh Ca hỏi ngược lại:" Vì sính lễ, dì gả vội con cho anh ấy." Dứt lời, cô chua xót:" Dì biết không, ngày thứ 2 sau ngày cưới, con đã bị ném bỏ. Nửa năm qua, chịu bao nỗi thống khổ. Dì là dì của con, cũng như là mẹ của con, tại sao dì có thể trơ mắt nhìn con bị ném bỏ như vậy, dì biết rõ nguyên nhân nhưng chưa từng nói cho con biết, đến bây giờ vẫn còn cố tình gạt con.. “ Cô khóc:" Bạn nhỏ Cố của con, con còn chưa được nhìn mặt một lần đã bị bà ta ký tên để hoả thiêu, bà ta còn làm giả giấy xét nghiệm, nói bạn nhỏ Cố không phải con của Phong Thành.. Thậm chí, đến một cơ hội giải thích con cũng không có..”
“ Khinh Ca..” Tống Nhã Như ngượng ngùng.
“ Nếu như nói Sang Lan Cầm là kẻ chủ mưu, Phong Thành là trợ giúp." Tống Khinh Ca thống khổ không chịu nổi nói:" Thì dì chính là nguyên nhân gây ra những chuyện này. Bạn nhỏ Cố của tôi, là vật hi sinh trong thù hận này:" Hôn nhân tan vỡ, bạn nhỏ Cố không còn, để lại cho cô một nỗi đau cứ đêm đêm lại nhức nhối.
Tống Nhã Như thở dài.
“ Dì thấy con ra nông nỗi này, dì hài lòng lắm sao? Vui vẻ lắm sao?" Tống Khinh Ca cười khổ, trước đây cô vì đạo đức, vì nghe lời dì mà đồng ý đính hôn với La Thế Sâm, cho dù biết cuộc sống của hắn bê bối nhưng dì vẫn nhất quyết muốn cô kết hôn với hắn. Đến khi biết cô yêu Đại Boss, thì lập tức đến gặp để đòi sính lễ:" Dì còn muốn gạt con đến bao giờ?"
“ Ai.. Khinh Ca, đều là chuyện cũ. Dì không muốn gạt con, chẳng qua là không biết nên nói với con thế nào." Tống Nhã Như cau mày, thật ra, khi biết sau khi cưới xong, Cố Phong Thành liền rời khỏi thành phố Z, bà cũng đã mơ hồ đoán ra Sang Lan Cầm đã phát hiện được điều gì.
“ Dì và Sang Lan Cầm là bạn thân cùng học với nhau." Tống Nhã Như bắt đầu kể:" Sau khi bà ta kết hôn, vì thấy thái độ của chồng mình hờ hững, sợ chồng ở bên ngoài có tiểu tam liền nhờ dì đến làm trợ lý cho chồng bà ta, để theo dõi.. Sớm chiều bên nhau, trớ trêu thay dì và chồng bà ta có cảm tình.. Sau đó, bà ta biết, nên hận dì." Bà nhìn Tống Khinh Ca:" Chuyện chính là như vậy."
Tống Khinh Ca ảm đạm cười khổ. Hoá ra là một chuyện tình tay ba. Dì là người thứ 3 nhúng tay vào, chẳng trách Sang Lan Cầm lại oán hận như vậy.
“ Con yên tâm." Đối với Sang Lan Cầm, bà đã không thể nhịn được nữa:" Dì sẽ không để con chịu uỷ khuất oan uổng..”
“ Dì." Tống Khinh Ca cười khổ, khuyên can:" Chuyện này nên chấm dứt ở đây thôi." Dù sao năm đó, người thứ 3 là Tống Nhã Như. Hiện tại, tâm cô cũng đã chết, cho dù trả thù thì cũng có tác dụng gì? Cô trầm mặc:" Con hi vọng, từ giờ trở đi không còn dính dáng gì đến bọn họ nữa..”
“ Tại sao có thể dễ dàng tha cho họ như thế?" Sắc mặt Tống Nhã Như khẽ biến đổi:" Con thật là ngốc, tại sao không được một phần tiền nào đã ký vào đơn ly hôn? "
“ Dì, dì đừng có làm loạn nữa!” Tống Khinh Ca cười khổ, cô đã thành trò cười cho thiên hạ rồi, còn cố đấm ăn xôi làm gì nữa?
“ Buông tha cho cậu ta như vậy quá là dễ dàng." Tống Nhã Như vẫn một mực theo ý mình:" Dì sẽ bảo luật sư Bàng làm một đơn uỷ thác, đến lúc đó dì sẽ ra mặt giúp con đòi tiền." Bà cười lạnh, Sang Lan Cầm đến lúc chúng ta phải gặp nhau rồi.
“ Dì!”
“ Chuyện này, con đừng xía vào, dì biết phải làm thế nào." Tống Nhã Như nhìn cô, nhíu mày:" Con xem con đi, vừa gầy vừa suy sụp, có sản phụ nào như con không?" Bà lại nhíu mày nói:" Trong thời gian này, đừng có đi đâu, ở nhà nghĩ dưỡng cho sức khoẻ hồi phục lại."
“ Dì!”
--
“ Hứa Uyển, cô có thể đi." Cảnh sát nói.
Hứa Uyển đi ra khỏi phòng thẩm vấn, thì thấy Ô Tĩnh. Cô cúi đầu, đi đến bên cạnh anh, nhưng giọng nói vẫn còn khá phẫn nộ:" Cảm ơn anh."
“ Đi thôi!” Ô Tĩnh nói.
Ra khỏi đồn cảnh sát, anh lái xe đưa cô về. Dọc đường đi, cô nhìn ra ngoài cửa sổ, không lên tiếng.
“ Em không được rời khỏi thành phố Z trong mấy ngày tới." Ô Tĩnh vừa lái xe vừa nói.
“ Tại sao?" Cô hỏi.
“ Em cố ý phá hoại đồ đạc của bệnh viện, còn ra tay gây thương tích cho người khác, lại còn có chứng cớ xác thực." Ô Tĩnh nhíu nhíu mày, cô nàng này lá gan cũng thật là lớn, anh phải nói khó mãi mới bảo lãnh cho cô ra ngoài được.
“ Ra tay như thế là còn nhẹ." Hứa Uyển vẫn chưa nguôi giận.
“ Em đập đồ coi như không tính." Ô Tĩnh mấp máy môi, cau mày nói:" Nhưng sao lại dùng nạng gỗ đánh người? Em biết không? Phong Thành suýt chút nữa bị gẫy xương sườn."
“ Mới có suýt gẫy thôi?" Hứa Uyển quay đầu lại, cười lạnh:" Sao em lại ra tay nhẹ như thế chứ! Loại đàn ông khốn kiếp ấy, đánh chết cũng đáng đời!”
“ Hứa Uyển!” Thấy cô không hề ăn năn hối cải, Ô Tĩnh lạnh giọng nói:" Rốt cuộc em có biết những hành động vừa rồi là phạm pháp không? Cố ý làm tổn thương người khác sẽ phải ngồi tù." Ô Tĩnh ngán ngẩm nhìn cô, Làm lớn chuyện như vậy mà vẫn cứ thản nhiên như không.
“ Anh tưởng em là trẻ 3 tuổi hay sao mà hù doạ?" Hứa Uyển quắc mắt nói:" Luật sư lúc nào cũng chuyện bé xé ra to."
Ô Tĩnh thở dài, buồn buồn không lên tiếng.
Nhìn anh trầm mặc, Hứa Uyển thẳng thắn nói:" Ngồi tù thì ngồi tù, em không sợ!” Cô tức giận:" Sớm biết đánh như thế chỉ suýt gẫy xương suờn, em đã mang theo kéo, cắt hết gân tay gân chân của anh ta, sau đó cắt luôn “cái kia”, để cho anh ta nửa đời sau phải sống dở chết dở."
Ô Tĩnh nhíu mày nhìn cô:" Không nhìn ra, em không những có khuynh hướng bạo lực mà còn rất biến thái."
“ Ai bảo anh ta bội tình bạc nghĩa?" Hứa Uyển cả giận nói:" Anh ta bị như vậy là đáng đời! Nghĩ đến Khinh Ca phải chịu tủi hờn, em thật sự ân hận, tại sao lúc đó lại ra tay nhẹ thế..”
Ô Tĩnh đầu đầy vạch đen, đánh cho người ta thâm tím, suýt chút nữa gãy cả xương mà còn nói ra tay nhẹ?:" Anh lo lắng người có khuynh hướng bạo lực như em, sẽ khiến cho những người đàn ông bên cạnh bị hù doạ.. Khó trách đến giờ mà vẫn chưa lấy được chồng."
Hứa Uyển giật mình, cáu:" Em có lấy chồng hay không, liên quan gì đến anh?"
“ Sao lại không liên quan đến anh?" Ô Tĩnh nhìn cô nói.
Hứa Uyển nghĩ đến lúc ở văn phòng luật sư bị anh đùa giỡn, da đầu lại thấy tê dại.
“ Vạn nhất không ai muốn lấy em, em lại đến đổ thừa cho anh thì sao?" Ô Tĩnh nói.
Ách! Lúc đó cô chỉ nói giỡn thôi..:" Anh yên tâm, em đối với anh không có hứng thú!”
“ Nhân phẩm của em, anh thấy rất khó bảo đảm." Ô Tĩnh nói giỡn:" Anh ngay cả hôn em một cái còn chưa được vậy mà bị em nói rằng ăn sạch không nhận nợ."
“ Em.. là nói giỡn." Cô ngượng ngùng nói. Làm diễn viên đã lâu, cô học được mấy câu thoại này. Chẳng qua, lúc đó chỉ cao hứng nói đùa như vậy.
“ Vậy em có nghĩ, một câu nói đùa đó có thể khiến cho mọi người tin là thật."
“ Em có thể giải thích." Hứa Uyển vội vàng nói:" Ngày mai em sẽ đến văn phòng luật của anh, giải thích với mọi người để mọi người không hiểu lầm..”
“ Bọn họ có hiểu lầm hay không không quan trọng." Ô Tĩnh thoáng trầm mặc:" Hứa Uyển, quan trọng là anh đã hiểu lầm."
Hứa Uyển hơi giật mình.. cười tự giễu:" Anh chẳng lẽ không biết nói đùa hay sao."
Ô Tĩnh không trả lời, sau đó trong xe không khí lại trầm mặc. Cho đến khi xe của anh dừng lại trước nhà của Hứa Uyển, anh mới nhìn cô, nghiêm túc nói:" Anh là luật sư, trong công việc chỉ có đúng hoặc sai, không có cái gì gọi là nói đùa."
Cô nghe xong, xấu hổ:" Em xin lỗi..”
“ Thay vì xin lỗi." Ô Tĩnh bắt lấy tay cô:" Chẳng bằng biến mấy câu nói đó thành sự thật."
Ách! Hứa Uyển kinh ngạc, mặc cho cô giãy giụa thế nào đều không thể rút được tay ra, cô có chút luống cuống, lời nói không rõ ràng:" Ô.. Ô Tĩnh, anh là luật sư, sao nhân phẩm lại kém như vậy.. Đừng có mượn cơ hội.. giở trò lưu manh."
“ Mượn cơ hội giở trò lưu manh?" Ô Tĩnh cúi thấp người xuống:" Đề nghị này không tệ."
..
Sau đó, khi Hứa Uyển xuống xe sắc mặt đỏ bừng, mắng thầm:" Đúng là đồ lưu manh!” Cô không dám nhìn lại, chạy như bay vào nhà.
Ô Tĩnh ngồi ở xe, nhìn bóng lưng cô đang chạy, trong mắt lại mơ hồ vui vẻ. Trên môi anh, còn lưu lại vết son môi của người nào đó.
--
Không đợi Tống Nhã Như đi tìm Đại Boss để nói chuyện, cảnh sát đã đến tận nơi, bắt bà vì khả nghi bà có hành vi lừa đảo, chiếm dụng tiền của người khác.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT