Tay anh quá lạnh, lạnh khiến cô buốt tim. Nếu như không có thiết bị biểu hiện huyết áp và nhịp tim của anh ở đầu giường, cô sẽ hồ đồ mà nghĩ rằng anh đã..
" Thậm chí, em chưa được liếc nhìn Bạn nhỏ Cố một cái." Hai tay cô ủ lấy bàn tay anh, muốn truyền cho anh một chút ấm áp nhưng bàn tay anh vẫn lạnh như băng tuyết. Anh vẫn nằm yên đó, không nhúc nhích, thậm chí mi mắt cũng không động. Nhắc đến Bạn nhỏ Cố, nước mắt cô lại lã chã rơi xuống.
Cô không ngừng tự trách:" Em không xứng là một người mẹ, em không nên cố chấp, đáng lẽ em không nên đi tìm anh mà nên đến bệnh viện. Như vậy mọi chuyện sẽ không ra nông nỗi này, anh cũng không thành ra như vậy.. Là em hại hai ba con, là lỗi của em, em có lỗi với 2 người.."
Càng nói, nước mắt cô càng rơi như mưa:" Phong Thành, Bạn nhỏ Cố không còn, anh không thể có chuyện.." Cô thầm lẩm bẩm tên anh, chôn mặt vào bàn tay anh. Nước mắt từng giọt thấm xuống tay anh, nhưng tựa hồ anh không nghe thấy được, vẫn cứ nằm yên đó.
" Anh tỉnh lại đi, nhìn em một chút đi. Anh đã từng nói không để em khóc.. anh đã từng nói muốn nhìn thấy môi em cười.. Anh tỉnh dậy đi.. " Cô nấc lên từng tiếng:" Chỉ cần anh tỉnh lại, muốn em thế nào cũng được. Không phải anh muốn ly hôn với em sao? Anh tỉnh lại, em sẽ lập tức ký tên.. Anh yên tâm, em sẽ không dây dưa.. Em sẽ không quấy rầy.. Em sẽ biến mất khỏi anh.. Em..làm.. được.. cho nên.. anh hãy tỉnh lại đi.." Cô gào lên:" Em cũng sẽ không yêu anh nữa.. chỉ cần anh tỉnh lại, chỉ cần anh tỉnh lại.."
Trên mặt anh, chụp mặt nạ dưỡng khí, yên lặng không hề động đậy.
" Phong Thành, tỉnh lại đi." Cô thấp giọng cầu xin:" Van anh, anh hãy tỉnh lại.."
Anh vẫn nằm bất động.
" Phong Thành.." Cô khóc ngất.
Lúc này, người y tá đi vào. Thấy Tống Khinh Ca ngồi bên cạnh, ôm lấy cánh tay anh vừa khóc vừa nói thì cảm thấy vô cùng cảm động, nhưng vẫn không thể không nhắc nhở:" Cố phu nhân, đến lúc phải ra rồi." Trước đó, nói là 10 phút, hiện tại đã là 15 phút rồi.
Tống Khinh Ca nức nở, cả người run rẩy lên nhưng không đứng dậy.
" Bác sĩ kiểm tra tình hình bệnh nhân đang đến." Y tá cau mày nói.
Tống Khinh Ca ngẩng đầu lên, khuôn mặt đã ướt sũng vì lệ. Cô cúi đầu, hôn lên lòng bàn tay anh sau đó ngây ngốc nhìn anh. Trái tim như bị đao cứa thành từng vết, để cho nỗi đau len lỏi vào từng ngõ ngách. Cô thì thào:" Phong Thành, Phong Thành.."
" Cố phu nhân?" Y tá lo lắng thúc giục.
" Phong Thành, em phải đi rồi." Tống Khinh Ca mắt đẫm lệ, nhìn sắc mặt tái nhợt của Cố Phong Thành, cô không muốn rời khỏi anh, cô muốn ở lại với anh.. Nhưng cô không thể ở lại được, cô vuốt ve tay anh, vừa khóc vừa nói:" Phong Thành, em yêu anh."
" Cố phu nhân, nhanh lên một chút." Y tá kéo người cô.
Cửa phòng bệnh chầm chậm đóng lại, ngăn cách tầm mắt Tống Khinh Ca với Cố Phong Thành.
--
Cửa phòng vừa đóng lại, trên giường bệnh, trước đó Cố Phong Thành không hề có bất cứ một cử động nào thì hiện tại đầu ngón tay của bàn tay đang ướt đẫm nước mắt cô khẽ giật giật.
Mi mắt anh hơi rung động, để cho một giọt chất lỏng lăn ra nơi khóe mắt.
Ở đầu giường, con số ở thiết bị đo nhịp tim đang từ từ đi lên.
--
Nửa đêm, Thím Cẩm tỉnh lại không thấy Tống Khinh Ca đâu thì hoảng hốt, sợ Tống Khinh Ca lại nghĩ quẩn làm chuyện ngu ngốc, bà vội vàng ra cửa để đi tìm. Nhưng lại thấy Tống Khinh Ca đang đứng ở ngoài cửa, bộ dạng thất hồn lạc phách.
" Đại tiểu thư, cô đi đâu vậy?" Thím Cẩm lo lắng hỏi.
Cô không lên tiếng, sắc mặt tái nhợt, lảo đảo ngã vào người Thím Cẩm.
Tống Khinh Ca bị sốt cao, luôn miệng nói mê sảng.
Ngày hôm sau, cô mới hạ sốt, cả người gầy đến lợi hại.
Ngày cô xuất viện, trời mưa lác đác.
Lão Chung đến đón cô. Khi xe dừng lại ở biệt thự của Đại Boss., khi Thím Cẩm xuống xe giúp cô mang đồ xuống, thì cô lơ đãng nói:" Lão Chung, đưa tôi về nhà." Nhà trong miệng cô, là Tống gia.
Lão Chung hơi kinh ngạc, nhìn sang Thím Cẩm, Thím Cẩm nói:" Đại tiểu thư, đây là nhà của cô mà."
Tống Khinh Ca thoáng lên tia cười nhạo:" Thím Cẩm, tôi phải về nhà."
" Đại tiểu thư." Thím Cẩm bị làm khó, cuối cùng nói:" Đổng sự Tống nói.. trước hết cứ đưa cô về đây.." Bà nói tiếp:" Cô yên tâm, tôi sẽ ở lại đây chăm sóc cô."
Tống Khinh Ca cười khổ, dì lại tính toán cái gì vậy?
" Huống chi, trong nhà đang quét sơn lại, muốn về cũng phải đợi một thời gian nữa." Thím Cẩm nói:" Hiện tại, Đổng sự Tống cũng phải ra khách sạn ở."
Tống Khinh Ca cũng chẳng buồn nghĩ xem lời Thím Cẩm nói là thật hay giả nữa.
Cô ngẩng đầu nhìn bầu trời, trời đang không ngừng mưa xuống. Ông trời là đang khóc thương cô sao?
Nghĩ đến anh, cô lại thấy lòng như đao khoét.
Nghĩ đến Bạn nhỏ Cố, trong lòng cô lại thấm máu, đau đến xé lòng.
Tống Khinh Ca bước đến biệt thự, vào cửa lớn nhập mật mã thì bị nhắc nhở: Mật mã không đúng. Cô lập lại một lần nữa, như cũng vẫn không đúng, đến lần thứ 3 thì cô nghe thấy tiếng báo động.
Là ai đã sửa mật mã?
Cô đang vô cùng ngạc nhiên thì cửa lớn từ bên trong mở ra. Khi cô nhìn thấy khuôn mặt vênh váo của Cốc Tâm Lôi thì có cảm giác nơi riêng tư bị xâm phạm. Sao cô ta lại ở đây? Cô ta có quyền gì mà sửa đổi mật mã của nhà này?
" Sao cô lại ở đây?" Tống Khinh Ca nhìn Cốc Tâm Lôi, sắc mặt không được tốt.
Cốc Tâm Lôi thấp hơn, khi nói chuyện phải hơi nghếch lên. Vẻ mặt vênh váo, không vui nói:" Ăn trộm bây giờ cũng thật là liều, ban ngày ban mặt mà giám tự tiện xông vào biệt thự?"
" Nhà này là nhà của tôi." Tống Khinh Ca nhìn Cốc Tâm Lôi, nhìn bộ dạng dương dương tự đắc kia, trong lòng trào dâng lửa giận. Cốc Tâm Lôi dám chất vấn cô sao? Cô cười lạnh, hướng đến cửa lớn bước đi.
Cốc Tâm Lôi thấy thế, lập tức nhao đến ngăn cô lại, không vui nói:" Không cho phép cô đi vào!"
" Tôi về nhà mình, chẳng lẽ phải để một kẻ ngoại nhân cho phép sao?" Tống Khinh Ca cười lạnh, cô còn chưa ly hôn vậy mà Cốc Tâm Lôi đã đến. Có thể thấy được người nhà bọn họ không thể chờ đợi nổi.
" Đây là nhà của Phong Thành." Cốc Tâm Lôi gào lên:" Tống Khinh Ca, mau cút ra khỏi đây!"
" Ai mới là người phải cút?" Thím Cẩm cầm đồ đi vào, đối với Cốc Tâm Lôi không hề khách khí:" Đại tiểu thư của chúng tôi là Cố phu nhân, nhà Cố tiên sinh cũng là nhà của cô ấy, cô là gì mà dám ở đây khua tay múa chân?"
" Bà.." Bị sặc ngôn, Cốc Tâm Lôi giận đến nghiến răng, căm hận nhìn Tống Khinh Ca:" Tống Khinh Ca, cô có biết xấu hổ hay không, Phong Thành đã chán ghét cô, muốn cùng cô ly hôn, cô còn vác mặt về đây, còn tự xưng là Cố phu nhân?"
Tống Khinh Ca xoay người lại, lạnh lùng nhìn Cốc Tâm Lôi:" Cô cũng biết tôi chưa ly hôn, vậy thì có quyền gì mà cản tôi về nhà mình?"
Cốc Tâm Lôi ngẩn người, gào lên:" Các người có cút đi không? Không cút tôi sẽ gọi cảnh sát."
" Tốt." Tống Khinh Ca cười lạnh, nghĩ lại hôm hôn lễ, Cốc Tâm Lôi làm mấy trò bỉ ổi kia, không nhịn được:" Báo đi, lập tức báo đi."
" Cô cho rằng tôi không dám?" Cốc Tâm Lôi ỉ vào xuất thân của mình, không sợ trời không sợ đất. Lúc này, không muốn mất mặt trước mặt Tống Khinh Ca nên lập tức bấm 110.
Cảnh sát còn chưa đến thì bảo an của biệt thự đã đến nơi.
" Các anh đến thật đúng lúc." Cốc Tâm Lôi nhìn bảo an, chỉ vào Tống Khinh Ca, phách lối nói:" Người đàn bà này tự tiện xông vào nhà tôi, mau đuổi ả ra ngoài cho tôi. À, tôi vừa báo cảnh sát, lát nữa nhớ giao nộp ả cho cảnh sát."
Hai bảo an đối với Cốc Tâm Lôi làm như không thấy, nhìn sang Tống Khinh Ca nói:" Cố phu nhân, vừa rồi chúng tôi thấy người lạ này đi vào cửa lớn của biệt thự, xin hỏi có cần giúp gì không?"
Cốc Tâm Lôi thấy thế thì sửng sốt:" Tôi mới là chủ nhà, cô ta mới là người xông vào.."
Bảo an nghe xong, lại hỏi:" Cố phu nhân?"
" Tôi là bạn gái của Phong Thành.. Cô ta rất nhanh sẽ cùng với Phong Thành ly hôn." Cốc Tâm Lôi lớn tiếng giải thích.
Bảo an hơi giật mình, nhìn Cốc Tâm Lôi như nhìn tiểu tam, trong mắt có chút khinh bỉ.
Sắc mặt Tống Khinh Ca tái nhợt, hờ hững nói:" Tôi không biết cô ta, cũng không biết tại sao cô ta xuất hiện ở đây."
Bảo an nghe xong, trong lòng đã hiểu lập tức mỗi người một bên xốc Cốc Tâm Lôi lên:" Tiểu thư, xin mời đi theo chúng tôi một chuyến."
" Cô nói láo." Cốc Tâm Lôi gào lên:" Phong Thành bảo tôi đến đây.. các người không có quyền đuổi tôi đi!"
" Chồng tôi đang nằm viện, không có cách nào đối chất cùng cô ta, phiền các anh giao cô ta cho cảnh sát." Tống Khinh Ca lạnh nhạt nói.
" Cố phu nhân, cô yên tâm, chúng tôi biết phải làm thế nào." Nói xong, liền đưa Cốc Tâm Lôi đi.
Cốc Tâm Lôi vừa đi vừa thét lên:" Các người có mắt không hả?Các người có biết tôi là ai không? Có biết ba tôi là ai không mà dám đối xử với tôi như vậy? "
Bảo an bị chửi, đương nhiên không vui:" Tiểu thư, khuyên cô hãy giữ sức, lát nữa đến đồn cảnh sát mà giải trình."
Nhìn bảo an đưa Cốc Tâm Lôi đi, trong lòng Tống Khinh Ca không chút nào thấy thoải mái, bới vì những lời Cốc Tâm Lôi nói là đúng. Rất nhanh cô sẽ cùng Cố Phong Thành ly hôn.. Cô sẽ không còn là Cố phu nhân nữa, Cốc Tâm Lôi sẽ là nữ chủ nhân ở đây.
Cô và Cố Phong Thành sẽ chỉ còn trong quá khứ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT