Editor: Giả Bảo Ngọc 

Những lời này của Sang Lan Cầm khiến cho đầu óc Tống Khinh Ca hỗn loạn, cả người đổ mồ hôi lạnh. Bạn nhỏ Cố trong bụng không ngừng đùa nghịch, tay đấm chân đạp khiến cả người cô không được thoải mái, cực kỳ khó chịu phải bám chặt vào mép tường  mới có thể đứng vững.

Nhìn bộ dạng khó chịu của cô, thần sắc Sang Lan Cầm càng lạnh, châm thêm một mồi lửa: " Cô sẽ không tự lừa dối mình mà cho là Phong Thành đối với cô vẫn còn tình cảm nữa chứ!" Bà hừ lạnh mộttiếng: " Phong Thành và cô, chẳng qua chỉ là gặp dịp thì chơi, nếu không phải vì để cho đứa bé kia danh chính ngôn thuận ra đời, thì tại sao phải kết hôn với cô?"

Lời của bà, chọc trúng vào chỗ sâu nhất trong lòng cô, đau đớn tràn lan lục phủ ngũ tạng. Nếu như không phải vì cô mang thai, thật sự hai người sẽ không kết hôn. Sắc mặt cô tái nhợt, môi khẽ run run.

Sang Lan Cầm nói tiếp: " Nếu như Phong Thành mà có tình cảm với cô thật thì tại sao lại đi hẹn hò với Tâm Lôi? Tại sao lại để cho Tâm Lôi ở trong hôn lễ hát chúc phúc? Tại sao lại dung túng để Tâm Lôi phá hỏng váy cưới ? Tại sao lại làm Tâm Lôi mang thai? Tống Khinh Ca, cô thật quá ngu ngốc. Chẳng lẽ cô vẫn không nhận ra, đó là vì Phong Thành yêu Tâm Lôi sao?"

Tống Khinh Ca nhíu mi, cố gắng ngăn cho nước mắt đừng rơi xuống, bạn nhỏ Cố vẫn không ngừng đùa nghịch khiến cho cô thở gấp.

Đúng vậy, nếu như hôm nay không gặp thì cô cũng không biết là anh đang hẹn hò với cô ta.

Trước đó, cô chỉ biết đối tượng xem mắt của anh là con gái của Cốc Vĩnh Thuần, nhưng ngàn vạn lần không nghĩ đến thì ra người đó chính là Cốc Tâm Lôi. Khó trách, ngày đó Cốc Tâm Lôi ở hôn lễ của cô ra sức châm chọc cô, anh biết nhưng không hề mắng mà còn để cho cô ta hát chúc phúc.. Còn 2 bộ váy cưới .. Nếu không phải Cố Phong Thành mời cô ta đến, thì sao cô ta có thể đến dự hôn lễ? Bây giờ nghĩ lại, cô đúng là quá ngu ngốc.

" Trước kia, Phong Thành chỉ cần đứa con trong bụng cô." Sang Lan Cầm tiếp tục nói: " Nhưng bây giờ Tâm Lôi đã mang thai, đứa con trong bụng cô cũng chẳng còn giá trị gì. Phong Thành vẫn chưa chịu ngả bài với cô, chẳng qua sợ con của mình lưu lạc ở bên ngoài, Phong Thành không muốn sau này thỉnh thoảng cô mang theo con đến cửa, để cho Tâm Lôi mất hứng."

Lời của bà, tựa như dao găm đâm tới tấp vào tim Tống Khinh Ca. Nghĩ đến vừa rồi anh và Cốc Tâm Lôi tay trong tay, thì ra là Cốc Tâm Lôi đang mang thai.. Mắt cô ứ lệ, nhìn xuống bụng mình, bạn nhỏ Cố ơi, ba của con đang chăm sóc một người phụ nữ khác..

" Nói đến nước này rồi mà cô vẫn trấn định được như vậy?" Sang Lan Cầm cười nhạo: " Ngày thứ 2 sau khi kết hôn Phong Thành liền đi, không liên lạc gì với cô, thì cô phải sớm đoán được Là Phong Thành muốn bỏ cô rồi chứ. Sao cô vẫn còn mặt dày ở lại biệt thự của nó không chịu đi, thật quá vô liêm sỉ."

Giống như là bị đâm trúng vào cột sống, Tống Khinh Ca lảo đảo sắp ngã.

" Cô còn định tìm cớ gì nữa?" Sang Lan Cầm lạnh lùng quan sát cô, lấy trong túi xách ra tờ đơn ly hôn : " Đây là Phong Thành bảo tôi đưa cho cô."

Ba chữ " Đơn Ly Hôn " to đùng đập thẳng vào mắt cô, khiến cho nước mắt đã cố nén xuống lại bắt đầu tuôn như mưa. Sắc mặt cô căng thẳng, cố gắng đè nén tất cả khó chịu, gắng gượng hỏi: " Đây là ý gì?"

" Cô không biết chữ sao?" Sang Lan Cầm cười lạnh: " Ly hôn chứ còn gì nữa."

" Muốn ly hôn ." Tống Khinh Ca chua chát nói: " Đây là chuyện của tôi và anh ấy, bảo anh ấy đến nói chuyện trực tiếp với tôi." Cô sắp không đứng vững nữa rồi. Dù muốn ly hôn, cũng phải đến nói rõ ràng với cô, cô muốn chính miệng anh nói ra lý do, rốt cuộc là tại sao? Nếu như không yêu tại sao lại muốn kết hôn với cô?

" Cô vẫn chưa chịu từ bỏ ý định sao?" Sang Lan Cầm châm chọc, sau đó mở ra trang cuối, không chút lưu tình nói: " Xem đi, Phong Thành đã ký rồi.."

Nhìn dòng chữ quen thuộc trên đó, Tống Khinh Ca run rẩy, tim giống như bị đao khoét, bụng lại mơ hồ cảm thấy co rút, cảm giác vô cùng khó chịu. Cô  nghẹn ngào nấc lên: " Tôi muốn gặp Phong Thành.." Nếu muốn cô chết tâm, thì phải nói rõ lý do! Anh đơn phương muốn ly hôn, cái này coi là gì?

" Vẫn chưa hết hi vọng hả? Chẳng lẽ cô không thấy rằng Phong Thành vô cùng chán ghét cô sao, ngay cả mặt cô cũng không muốn nhìn? Phong Thành không muốn gặp cô, cho nên về thành phố Z từ rất lâu nhưng vẫn cố tình tránh né cô." Sang Lan Cầm cười nhạo: " Vừa rồi chẳng phải đã gặp nhau sao, Phong Thành không muốn nói chuyện với cô nên bảo tôi mang đơn ly hôn đến cho cô. Tống Khinh Ca, Phong Thành đã chán ghét cô đến cực điểm rồi, cô còn không biết điều, cố tình dây dưa cái gì nữa?"

" Kết hôn, ly hôn là chuyện của hai chúng tôi." Tống Khinh Ca cố gắng tỏ ra kiên cường: " Tôi chỉ muốn nói với anh ấy.."

" Muốn cứu vãn cái gì hả?" Sang Lan Cầm giễu cợt: " Tống Khinh Ca, đừng có hy vọng Phong Thành quay lại với cô. Phong Thành vộn định đợi cô sinh đứa bé ra sau đó mới đưa đơn ly hôn cho cô nhưng bây giờ Tâm Lôi lại mang thai, đứa bé trong bụng cô chẳng có giá trị gì đối với Phong thành nữa. Hiện tại, Phong Thành đang nóng lòng chờ kết hônvới Tâm Lôi, chỉ có Tâm Lôi mới danh chính ngôn thuận là Cố Phu Nhân ."

Cố phu nhân ? Danh xưng này đủ châm chọc! Tống Khinh Ca vô cùng kích động, ban nhỏ Cố vẫn không ngừng đùa nghịch. Cô không biết lời của Sang Lan Cầm là thật hay giả nhưng chữ ký kia là của anh: " Nếu chưa gặp được anh ấy, tôi sẽ không ký tên." 

" Thật ra thì, cô ký hay không cũng không quan trọng, cùng lắm thì đưa lên tòa xử theo luật một bên vắng mặt. Nhưng như vậy, rất mất thời gian, mà Phong Thành lại thương Tâm Lôi, không muốn Tâm Lôi chờ quá lâu." Sang Lan Cầm vẫn chưa dừng lại: " Tâm Lôi mang thai, Phong Thành khẩn trương vô cùng, hiện tại mỗi ngày đều chăm sóc Tâm Lôi, làm gì có thời gian mà gặp cô chứ?"

Sau đó, Sang Lan Cầm cầm bút, nhét vào trong tay Tống Khinh Ca, Khinh Ca liền ném bút đi.

" Cô có ý gì hả?" Sang Lan Cầm lạnh giọng, đưa tờ đơn ly hôn cho cô: " Phong Thành đã ký rồi, cô còn hy vọng cái gì nữa?" 

Nhìn tờ đơn ly hôn, Tống Khinh Ca cảm thấy vô cùng châm chọc, vô cùng chói mắt. Cô cố nén nước mắt, cầm lấy tờ đơn ly hôn, không do dự lập tức xé, xé cho đến khi thành những mảnh nhỏ sau đó ném đi. Trong Giọng nói mang theo một chút kiên cường còn xót lại: " Trừ khi anh ấy tự nói ra, nếu không tôi tuyệt đối không ký."

" Vẫn muốn bịt tai trộm chuông hả? Nói cho cô hay, vì đề phòng cô làm trò vừa rồi, Phong Thành đã ký vài tờ." Sang Lan Cầm lại lấy ra một tờ đơn nữa, mở ra trang cuối cho cô nhìn chữ ký của Cố Phong Thành: " Nhìn thấy chưa? Nhìn thấy quyết tâm muốn ly hôn của Phong Thành chưa?" Sang Lan Cầm châm chọc: " Đến thế này rồi mà cô vẫn mặt dày muốn gặp Phong Thành, chẳng lẽ muốn một lần nữa bị làm nhục sao?"

" Làm nhục? Tôi bị làm nhục còn chưa đủ sao?" Tống Khinh Ca cười lạnh, tân hôn ngày thứ 2 anh liền đi, cô bị khắp nơi cười nhạo nói rằng bị ném bỏ: " Thêm một lần nữa cũng có nhằm nhò gì." 

Nhìn thái độ của cô, Sang Lan Cầm nổi giận: " Quả là tiện nhân, giống hệt với Lục Khiết năm xưa, không biết vô liêm sỉ là gì." Bà cười lạnh: " Tống Khinh Ca, cô tưởng Phong Thành sẽ quay đầu sao? Ban đầu, chính Phong Thành nói với Ô Tĩnh làm văn kiện từ chối quyền thừa kế tài sản, trước ngày kết hôn đơn ly hôn đã được viết.. Cô phải biết, Phong Thành không muốn cho cô một phần tiền nào." Bà cười nhạo: " Cô nhìn lại mình đi, cả người phù lên vô cùng xấu xí. Tôi nhìn còn thấy ghê tởm, huống chi là Phong Thành?"

Tống Khinh Ca lảo đảo, ánh mắt không còn tiêu cự.

" Nếu cô không nghĩ thông suốt được, thì có thể tự sát. Không phải cô mắc chứng uất ức trước sinh sao?"  Sang Lan Cầm chỉ vào tòa nhà cao tầng cách đó không xa: " Bây giờ cô mang theo cô của cô, từ trên đó nhảy xuống là xong hết mọi chuyện."

Chết? Tống Khinh Ca hơi phát run, ánh mắt chua xót nhìn xuống bụng mình. Ngày đó, thiếu chút nữa cô đã từ trên ban công nhảy xuống..

" Nhìn dáng dấp này chắc cũng sợ chết." Sang Lan Cầm giễu cợt: " Cũng đúng, loại tiện nhân như cô sống bám vào người khác quen rồi, tham sống sợ chết là điều đương nhiên. Tống Khinh Ca, tôi không muốn nói nhảm với cô nữa. Cô ký hay không cũng không quan trọng. Dù sao ngày cưới của Phong Thành và Tâm Lôi cũng đã định. Còn nữa, ở chỗ thím Thanh cũng có đơn ly hôn. Nếu nghĩ thông suốt thì tìm bà ấy."

Thím Thanh cũng có đơn ly hôn sao? Tống Khinh Ca cười nhạo. Cố Phong Thành, rốt cuộc là anh đã ký bao nhiêu tờ đơn ly hôn vậy? Xem ra tất cả mọi người đều biết anh muốn ly hôn với cô, chỉ có cô bây giờ mới biết.

Đi vài bước, bà quay đầu lại: " Đúng rồi, nếu như muốn tự sát thì tốt nhất về nhà cô, đừng làm bẩn phòng của Phong Thanh.. Còn nữa, chỗ thím Thanh cũng có thuốc ngủ.."

Sau đó, Sang Lan Cầm còn nói gì, Tống Khinh Ca một chữ cũng không nghe rõ. Cả người cô giống như bị rút gân, không còn một chút khí lực nào, bàng hoàng ngồi xuống bậc thềm. Cô thẫn thờ nhìn những người qua đường, trong đầu một mảng hỗn loạn. Trái tim đã bầm dập khó có thể chữa lành.

Phong Thành, sao anh có thể như vậy với cô?

Tại sao anh lại tàn nhẫn như vậy?

Cô gọi điện cho Ô Tĩnh: " Em muốn gặp Phong Thành."

" Khinh Ca, Phong Thành đang ở châu phi." Ô Tĩnh nói.

" Anh ấy đang ở thành phố Z." Tống Khinh Ca lạnh giọng: " Em vừa nhìn thấy anh ấy." Anh ấy mang theo Cốc Tâm Lôi rời đi.

Ô Tĩnh nhíu nhíu mày, vô cùng khó xử: " Cậu ấy đang ở châu phi, chắc em nhìn nhầm rồi." 

" Ô Tĩnh." Tống Khinh Ca lạnh giọng: " Anh đừng gạt em, hôm đó ở nhà hàng Thái Lan em cũng nhìn thấy anh ấy.." Cô lau đi khóe lệ, cố gắng chỉnh giọng nói: " Giúp em một lần, em muốn gặp anh ấy."

Ô Tĩnh vô cùng áy náy: " Khinh Ca.. đừng làm khó anh." Không phải là anh không muốn giúp cô, mà bất kể anh khuyên thế nào Đại Boss cũng chỉ trầm mặc.

Tống Khinh Ca nghe xong, cười khổ. Thì ra bạn bè đều đứng về phía Cố Phong Thành: " Vậy anh giúp em chuyển lời với anh ấy, nói em muốn gặp anh ấy. Nếu không gặp được anh ấy em sẽ không ký vào đơn ly hôn, em sẽ không để anh ấy được tự do ở bên người phụ nữ khác."

Ách! Ô Tĩnh giật mình: " Khinh Ca, em đừng đoán mò, Phong Thành không có người phụ nữ khác.."

" Em vừa thấy bọn họ.." Tống Khinh Ca khổ sở nói. Bạn bè của anh, ai nấy đều bảo vệ anh, cho dù cô mới là người bị tổn thương: " Ô Tĩnh, nói với anh ấy em ở nhà chờ anh ấy."

" Khinh Ca.."

Tống Khinh Ca cúp điện thoại.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play