Editor: Miliion Roses 

Tống Khinh Ca ngồi ở phòng cấp cứu, trên trán đầy là máu. Khi bác sĩ giúp cô xử lý vết thương, tay cô ôm bụng, toàn thân khẽ run rẩy, sắc mặt trắng bệch, không nói lên lời.

Vết thương trên trán bị rách 5 cm. Bác sĩ tiêm thuốc tê sau đó giúp cô khâu vết thương lại: " Lưu ý tuyệt đối không được để nước dính vào.." Bác sĩ còn nói thêm gì nữa nhưng cô cứ ngẩn người, không nghe rõ.

Lát sau, Cảnh sát đến.

Hứa Uyển đứng cạnh viết tường trình, vị cảnh sát hỏi Tống Khinh Ca: " Cô có biết người ném lon sữa vào cô là ai không?"

Trên mặt Tống Khinh Ca vẫn còn vết máu, cả người run rẩy không lên tiếng.

" Cô thuật lại chuyện vừa xảy ra cho chúng tôi nghe." Cảnh sát nói.

Cô mím môi, trầm mặc.

" Cô có biết vì sao người đó lại ném lon sữa vào cô không?" Cảnh sát cau mày.

Cô vẫn trầm mặc.

Cảnh sát không còn kiên nhẫn: " Tống tiểu thư, cô không chịu phối hợp, chúng tôi rất khó.."

Tống Khinh Ca đột nhiên ngước mắt, ánh mắt hốt hoảng, cô loạng choạng bước đi.

" Khinh Ca, cậu đi đâu vậy?" Hứa Uyển kéo cô lại.

" Về nhà." Cô hốt hoảng nói: " Tiểu Uyển, mình phải về nhà."

" Làm xong tường trình đã." Hứa Uyển nói.

Tống Khinh Ca liên tục lắc đầu, siết chặt cánh tay Hứa Uyển: " Mình không muốn ở đây.. Tiểu Uyển, mình phải về nhà.. Mình phải về nhà." Cô bất lực nói: " Mình phải về nhà!"

Nhìn bộ dạng cô khiến cho Hứa Uyển vô cùng lo lắng, ôm lấy cô: " Được, được, được, mình đưa cậu về nhà."

Cảnh sát ngăn lại: " Tường trình còn chưa viết xong đâu."

" Anh nhìn cô ấy thế này mà còn muốn viết tường trình sao?" Hứa Uyển cau mày nói.

" Vậy phải làm sao hả? Các cô không chịu phối hợp, chúng tôi không thể giúp các cô làm hồ sơ điều tra được." Cảnh sát nói.

"Không phải tôi đã tóm tắt chuyện cho anh nghe rồi sao?" Hứa Uyển không vui nói: " Nếu muốn chứng thực, có thể xem camera giám sát.."

" Cô như vậy là thái độ gì?" Cảnh sát không vui nói.

Hứa Uyển không để ý đến anh ta, ôm Tống Khinh Ca đang mất hồn mất vía rời khỏi bệnh viện.

Trở lại biệt thự, thím Thanh vừa nhìn thấy bộ dạng Tống Khinh Ca thì sợ hết hồn, vội vàng đi đến đỡ cô về phòng, lấy nước ấm giúp cô lau đi vết máu ở mặt.

Tống Khinh Ca nằm trên giường, vẫn run rẩy. Hứa Uyển không đành lòng, ôm lấy cô: " Khinh Ca, không sao rồi."

Hứa Uyển biết chuyện vừa rồi dọa cho Khinh Ca hoảng loạn. Cô nhớ lại bộ dạng kẻ cầm lon sữa lúc ấy, bây giờ vẫn còn thấy sợ. Thật may là đứa bé trong bụng Khinh Ca không sao.

" Tiểu Uyển, cậu về đi!" Tống Khinh Ca đẩy Hứa Uyển, biểu cảm khẩn trương: " Cậu về đi, không cần ở đây với mình đâu." Cô vừa nằm xuống, vừa lẩm bẩm: " Mình muốn ngủ, mình muốn ngủ.." Cô nhắm mắt lại, giọng mê sảng: " Ngủ rồi, anh ấy sẽ trở lại.."

Nhìn Tống Khinh Ca nằm trên giường run rẩy, khiến cho Hứa Uyển không nhịn được rơi nước mắt: " Khinh Ca?"

Tống Khinh Ca mở mắt ra: " Tiểu Uyển, sao cậu còn chưa đi?" Cô đẩy bạn: " Cậu mau đi đi.. Mình muốn ngủ. Ngủ rồi mới gặp được anh ấy."

Hứa Uyển ra khỏi phòng, lau lau đi khóe lệ: " Cố tiên sinh lúc nào thì về?"

" Tôi không biết." Thím Thanh đứng gần đó trả lời.

Hứa Uyển nhíu mày. Cô ở đây không được tiện lắm cho nên dặn dò thím Thanh, thỉnh thoảng lên xem Khinh Ca một chút.

Rời khỏi biệt thự, Hứa Uyển gọi điện thoại cho Ô Tĩnh: " Số điện thoại của Cố tiên sinh là gì?" Nghĩ đến cảm xúc bất thường của Khinh Ca, cô luôn cảm thấy bất an.

Ô Tĩnh đang cùng Đại Boss, Cao Tử Thụy ngồi ăn cơm, anh nhìn Đại Boss nói: " Hứa Uyển, em tìm Đại Boss có chuyện gì?"

Đại Boss nghe xong, nhướn mày, muốn hỏi rồi lại thôi.

" Khinh Ca xảy ra chuyện, bị người ta ném lon sữa vào người." Hứa Uyển thở dài: " Em muốn hỏi xem bao giờ anh ấy trở về."

" Từ bao giờ?" Ô Tĩnh nghe xong, hoảng sợ hỏi.

" Buổi chiều." Hứa Uyển nói: " Em vừa mới đưa cô ấy về nhà. Tâm trạng cô ấy có chút bất thường.."

" Là ai làm?" Ô Tĩnh hỏi.

" Không biết." Hứa Uyển thở dài: " Cầm lon sữa, đoán chừng là người nhà có trẻ nhỏ dùng sữa của Tống thị." Rõ ràng đã đưa ra giấy chứng nhận các thành phần trong sữa đạt tiêu chuẩn, nhưng người đó lại nghe những lời đồn đại trên web, làm thương tổn đến Tống Khinh Ca.

" Có nghiêm trọng lắm không?" Ô Tĩnh hỏi.

" Máu chảy đầy trán, vết thương 5 cm trên trán, phải khâu lại." Hứa Uyển nghĩ đến vết thương lại nhíu mi.

" Em yên tâm, anh sẽ chuyển lời đến Đại Boss." Ô Tĩnh nói.

" Vậy thì nhờ cả vào anh." Hứa Uyển nói: " Sáng sớm mai em phải đến đoàn làm phim, không đến xem cậu ấy được, nhờ anh chăm sóc cô ấy."

" Anh biết rồi." Ô Tĩnh nói: " Em yên tâm."

Cúp điện thoại, Ô Tĩnh lập tức nói với Đại Boss: " Khinh Ca xảy ra chuyện, bị người ta ném sữa vào người."

Sắc mặt Đại Boss lạnh đến cực điểm, vẻ mặt không có biến đổi.

" Phong Thành, về nhà thăm cô ấy một chút đi." Ô Tĩnh khuyên.

Đại Boss vuốt vuốt cái ly trong tay, lạnh giọng nói: " Tôi không phải là bác sĩ, thăm cũng không khỏi được."

" Hứa Uyển nói tâm trạng cô ấy không được tốt." Ô Tĩnh rất lo lắng: " Hiện tại, cô ấy đang mang thai 7 tháng, không chịu nổi kích động. Phong Thành.."

Cao Tử Thụy nhìn anh, cau mày lạnh giọng nói: " Ô Tĩnh, đừng khuyên làm gì cho phí lời, cậu ấy không về đâu." Thật sự anh không hiểu nổi Đại Boss, rõ ràng trong lòng lo lắng muốn chết nhưng ngoài mặt lại lạnh lùng: " Thay vì trông đợi vào cậu ấy, chi bằng cậu gọi điện cho thím Thanh, hỏi xem tình hình Khinh Ca thế nào."

Ô Tĩnh vội vàng gọi điện thoại cho thím  Thanh. Thím Thanh nói: " Phu nhân đang ngủ." Ô Tĩnh chuyển lời với Đại Boss nhưng anh vẫn như cũ không hề nói một lời.

" Phong Thành, rốt cuộc cậu định làm thế nào?" Ô Tĩnh thở dài nói: " Không thể tiếp tục thế này mãi được đâu. Cậu đã trở về, sớm muộn gì cô ấy cũng sẽ biết."

Đại Boss mím chặt môi, đáy mắt sâu thẳm khiến cho người khác khó mà đoán ra anh nghĩ gì: " Chờ đứa bé sinh ra rồi hãy nói."

Ô Tĩnh suy nghĩ một chút rồi nói: " Trước đó, Đổng sự Tống nói chuyện với tôi, nhờ tôi nói với cậu nếu như muốn ly hôn thì nên nói sớm một chút, đừng cứ mãi kéo dài."

" Đúng vậy, kéo dài cũng không giải quyết được gì." Cao Tử Thụy vốn trầm mặc đột nhiên nói: " Phong Thành, chúng tôi không biết vì sao đột nhiên cậu lại thay đổi như vậy. Nhưng đã là bạn bè với nhau, tôi phải nhắc nhở cậu, làm việc gì cũng phải dứt khoát. Hoặc là về một nhà hoặc là tách ra. Đừng tự hành hạ mình, tổn thương đến cô ấy."

Bờ môi Đại Boss thoáng cười lạnh: " Chuyện của tôi, tôi biết phải làm thế nào."

Ô Tĩnh, Cao Tử Thụy hai mắt nhìn nhau, không nói thêm lời nào nữa.

--

Tống Khinh Ca ngủ không được sâu giấc, nửa tỉnh nửa mê. Cô thấy mình lạc vào một khu rừng rậm. Không có đường ra. Cô đang run rẩy thì đột nhiên thấy ở phía xa xa có một luồng ánh sáng. Sau đó, mơ hồ nhìn thấy Đại Boss đang nhìn cô, tay ngoắc ngoắc. Cô liền chạy đến, nhưng mặc kệ cô có chạy nhanh bao nhiêu, bước vội cỡ nào thì cũng không thể đuổi kịp anh.

" Phong Thành, đợi em với." Cô kêu tên anh, nhưng anh không quay đầu lại. Cô lại chạy, nhưng đột nhiên bị trượt, cả người mất thăng bằng ngã xuống sườn núi. Cô hoảng hốt bấu lấy vách núi, mới không bị rơi xuống. Cô lo lắng kêu lên " Cứu với". Đại Boss từ từ bước đến, bóng dáng cao lớn ở trước mặt cô nhưng cô lại không thấy rõ mặt anh.

" Phong Thành, cứu em!" Cô lơ lửng, cả người bị treo ở vách núi, cánh tay bấu vào vách núi bắt đầu trượt, toàn thân gần như sắp rơi xuống.

Đại Boss chỉ lẳng lặng nhìn cô, không nói một lời.

" Phong Thành." Cô cầu khẩn: " Cứu em! Phong Thành, cứu em!"

Đại Boss đưa tay về hướng cô, cô mừng rỡ như điên đưa tay về phía anh. Nhưng đột nhiên, anh lại gạt tay cô ra, hung hăng đẩy cô ngã xuống.

Thân thể cô không có trọng lượng, rơi xuống vách núi.

" A.." 

Cô thét chói tai, từ trong mộng tỉnh lại. Nhìn căn phòng tối đen ở trước mặt mới biết rằng mình vừa nằm mơ, cả người ướt đẫm mồ hôi, không ngừng run rẩy.

Căn phòng yên tĩnh, chỉ có mình cô.

Cô òa khóc nức nở.

--

Đại Boss vẫn đang ngồi với Ô Tĩnh và Cao Tử Thụy thì nhận được điện thoại của Sang Lan Cầm.

" Mẹ đang ở trong khách sạn thành phố Z,." Sang Lan Cầm nói: " Mẹ đã đặt vé máy bay sáng sớm mai lên thủ đô, con đổi lại vé ngày mai đi cùng mẹ."

" Sáng mai con còn có cuộc họp." Đại Boss lạnh giọng nói.

" Dự thiếu một buổi họp cũng không ảnh hưởng gì đến tập đoàn." Sang Lan Cầm cau mày: " Hay là con bởi vì cô ta mà không muốn đi?"

" Con sẽ đổi vé máy bay." Đại Boss cắt đứt lời bà.

Sang Lan Cầm thở phào nhẹ nhõm: " Mẹ đã đặt 2 phòng ngủ, tối nay con đến đây, mẹ có việc muốn nói với con."

Đại Boss nghe xong, sắc mặt trầm xuống.

--

Tống Khinh Ca mở to mắt nhìn trần nhà cho đến khi ngoài trời tờ mờ sáng. Rốt cuộc mới nhận ra, đoạn thời gian trước mỗi đêm có người ôm mình ngủ chỉ là mộng mà thôi, cảm giác anh trở lại chỉ là ảo giác mà cô nghĩ ra.

Thậm trí, cô bắt đầu cảm thấy cuộc hôn nhân này trở lên hư vô, nếu như trong bụng không có bạn nhỏ Cố thì cô sẽ cho là tất cả chỉ là một giấc mộng. Một giấc mộng mà đoạn trước vô cùng hạnh phúc, nhưng đoạn sau lại vô cùng đau khổ.

Thím Thanh phát hiện, Tống Khinh Ca đã thay đổi. Đứng một mình luôn lẩm bẩm gì đó, không biết là nói cái gì. Mới đầu, bà còn tưởng rằng cô đang trò chuyện với đứa bé trong bụng. Nhưng sau đó, khi nghe thấy những lời nói của cô có phần hốt hoảng, lung tung thì cảm thấy lo lắng. Gần đây, cô rất dễ cáu giận. Chỉ vì ly sữa quá nóng mà đập vỡ cái ly, còn bỏ dép ra, đi qua đi lại trong phòng khách, liên tục lẩm bẩm.

An Ny cũng phát Hiện Tống Khinh Ca đã thay đổi, bởi vì trên văn kiện có một lỗi chính tả cũng khiến cô cáu giận xé tan tờ văn kiện, cầm ly trà ném vào tường. Thậm chí, còn lấy những mảnh vỡ cứa vào cổ tay, may sao An Ny cản lại. Còn có, cô ở trong phòng làm việc, cởi dép đi qua đi lại, một lát thì cười khúc khích, một lát thì ủ rũ, thỉnh thoảng lại òa khóc.

An Ny phát hiện cảm xúc cô không được bình thường, liền nói với Tống Nhã Như.

Nhưng Tống Nhã Như bận không mở nổi mắt. Chuyện kiện cáo với La thị còn chưa chấm dứt, lại đến chuyện sữa của Tống thị xảy ra vấn đề, đối tác từ chối hợp tác khiến cho bà ứng phó không kịp. Nghe những lời An Ny nói, căn bản cũng không để ý.

Cho đến hôm Ô Tĩnh thuận đường đến Tống thị thăm cô, phát hiện cô ngồi ở ghế, cầm một cây bút, vạch rất nhiều đường lên cổ tay. Anh giật mình, kêu lên: " Khinh Ca."

Sắc mặt Tống Khinh Ca tái nhợt, thấy anh thì đặt bút xuống: " Ô Tĩnh, anh đến rồi?"

" Em sao rồi?" Ô Tĩnh nhìn cô.

" Em không sao." Tống Khinh Ca sờ sờ lên vết thương ở trên trán, vẻ mặt vô cảm nói.

Ô Tĩnh như suy nghĩ gì đó, gật đầu: " Em vừa mới làm gì đó?"

" Nhàm chán, chơi thôi." Cô bâng quơ đáp lại.

Nhìn cô cũng không có quá nhiều khác thường, Ô Tĩnh nói: " Anh xem dự báo thời tiết nói hai ngày tới có mưa to, em đi làm về nhớ chú ý an toàn."

" Mưa to?" Tống Khinh Ca nhíu mi nhìn ra cửa sổ: " Sao có thể mưa to." Cô bắt đầu lo lắng: " Mấy ngày nay, em bảo thím Thanh phơi đồ của con ra, sao có thể mưa to?" Cô bất an, bắt đầu đi lại trong phòng làm việc: " Em xem dự báo không hề nói có mưa." Cô hỏi anh, giọng gấp gáp: " Ô Tĩnh, có phải anh nhìn nhầm rồi không?" Không đợi anh trả lời, cô lẩm bẩm: " Khẳng định là anh nhìn nhầm, nhất định là anh nhìn nhầm.." Càng nói, tâm trạng càng kích động.

" Khinh Ca." Ô Tĩnh nhìn cô, lo lắng thử trấn an cô. Nhưng cô không ngừng lẩm bẩm. Anh không biết làm thế nào đành quát lớn: " Tống Khinh Ca!"

Tiếng quát của anh khiến cho Tống Khinh Ca hơi ngẩn ra, sau đó ngơ ngác nhìn anh: " Ô Tĩnh, anh vừa nói gì với em?"

Ô Tĩnh nhíu mày một cái: " Đi với anh đến chỗ này."

" Đi ăn cơm?" Tống Khinh Ca nhìn anh: " Ô Tĩnh, phòng ăn Tần Quốc bao giờ thì khai trương?"

Ô Tĩnh nhíu nhíu mi: " Khinh Ca, đi thôi." Dứt lời anh nắm lấy cánh tay cô.

" Chờ một chút, em đi lấy túi xách." Tống Khinh Ca quay đầu lại, vừa cầm túi lên, lại sửng sốt: " Không đúng, hôm nay rõ ràng em mang túi màu đen, sao lại biến thành màu trắng thế này?"

" Đi thôi!" Ô Tĩnh cực kỳ lo lắng, kéo cánh tay cô đi.

--

" Cô ấy bị chứng uất ức trước khi sinh." Bác sĩ nói.

" Trước đó, cô ấy rất vui vẻ, tâm tình ổn định, sao lại bị chứng uất ức trước sinh?" Ô Tĩnh cau mày, đáy lòng trầm xuống nhìn Tống Khinh Ca ngồi cách đó không xa, cô đang gửi tin nhắn.

" Có thể là tình cảm bị đè nén lâu, cộng với những kích động ở bên ngoài. Tóm lại, nguyên nhân dẫn đến chứng này có rất nhiều." Bác sĩ nói.

" Vậy phải điều trị thế nào?" Ô Tĩnh hỏi.

" Hiện tại cô ấy đang mang thai, không thể dùng thuốc được. Có thể chữa theo cách cải thiện tâm lý." Bác sĩ nói: " Người thân phải chăm sóc cô ấy, chú ý đến cảm xúc cô ấy, để cô ấy luôn vui vẻ tránh những kích động."

" Bệnh này có thể chữa dứt điểm không?" Ô Tĩnh hỏi.

Bác sĩ nói: " Rất nhiều sản phụ bị chứng uất ức trước sinh, nhưng sau khi sinh xong sẽ từ từ khỏi bệnh." Dừng lại một chút rồi nói tiếp: " Nhưng có người trong thời kỳ hậu sản lại bị tái phát.. Chứng uất ức này, có thể tự khỏi nhưng người nhà nhất định phải chú ý."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play