Lê Hân đang đứng đó hút thuốc lá. Sắc mặt vô cùng lạnh, khẽ nhíu mày, ánh mắt hờ hững nhìn cô.
Sắc mặt Hứa Uyển tự nhiên đi về đại sảnh khách sạn, khi đi qua người anh, thì nghe thấy anh nói: " Em có yêu cầu gì, cứ việc nói."
Bước chân của cô có hơi khựng lại, nhưng coi như không nghe thấy gì sau đó sải bước đi tiếp.
" Hứa Uyển!"
Cô không để ý, chân bước nhanh hơn.
Lê Hân dập tắt thuốc lá, dáng vẻ nho nhã thường ngày không còn, anh vội vã bước nhanh đuổi theo, Vươn tay kéo cô lại: " Rốt cuộc em muốn thế nào?" Tối hôm qua, bị cô đẩy ngã xuống giường, sau đó bị đuổi ra khỏi cửa, cơn giận vẫn còn đang tích tụ trong lòng anh.
" Tôi có gì phải sợ?" Hứa Uyển khôi phục sắc mặt tự nhiên: " Cùng lắm thì bị người ta chửi, tôi dám làm dám chịu, không sợ người khác chê cười. Nhưng còn Lê tổng, ngài còn địa vị, còn vợ.."
" Hứa Uyển!" Lê Hân bị cô đánh bại, tức giận: " Rốt cuộc em muốn thế nào?" Vừa rồi, cô cùng một người đàn ông ở trong vườn hoa ôm nhau, sau đó sóng vai vừa đi vừa nói khiến cho anh vô cùng khó chịu.
Anh dùng sức, siết cánh tay khiến cô mơ hồ cảm thấy đau nhức. Hứa Uyển nhìn về phía anh, mặt không đổi sắc, kinh sợ kêu lên: " Chị Lộ.." Thừa dịp anh giật mình quay lại, cô vội vàng tránh thoát, sau đó chạy như bay.
Lê Hân quay đầu lại, sau lưng chẳng có ai cả, lúc này mới biết mình bị lừa.
--
Sang Lan Cầm ngồi thụp xuống sàn nhà, giận run người, tâm trạng khó mà bình tĩnh,. Thật lâu sau, mới vịn vào tay ghế so pha đứng lên. Bà đứng ở cửa sổ sát đất, dáo dác nhìn quanh vườn hoa cũng không thấy con trai đâu, gọi điện thoại không biết bao nhiêu cuộc nhưng cũng không thấy con trai nghe. Bà vội vã xuống lầu thì gặp Ô Tĩnh và Cao Tử Thụy: " Phong Thành đâu?"
" Cậu ấy vừa đưa Khinh Ca về nhà." Ô Tĩnh thấy sắc mặt bà tái nhợt liền hỏi: " Bác gái, bác sao vậy? Có cần đến gặp bác sĩ không?"
" Bác không sao." Sang Lan Cầm hai tay bấu vào tay vịn cầu thang, nhìn hội trường hôn lễ đã được bố trí cách đó không xa, sắc mặt vô cùng khó nhìn, nghiến răng nghiến lợi: " Tử Thụy, cháu đi nói với mọi người, hủy bỏ hôn lễ!"
Cao Tử Thụy và Ô Tĩnh nhìn nhau, nhất thời thản thốt không nói lên lời.
" Ô Tĩnh, cháu đi theo bác." Sang Lan Cầm bực bội, từng bước đi lên lầu.
" Xảy ra chuyện gì vậy?" Tử Thụy thấp giọng hỏi Ô Tĩnh.
" Làm sao tôi biết được?" Ô Tĩnh cau mày, thấp giọng trả lời.
" Vậy phải làm sao bây giờ? Chẳng lẽ nói với mọi người như vậy?" Tử Thụy bị làm khó.
" Mau gọi điện thoại cho Đại Boss." Ô Tĩnh nhìn bóng lưng Sang Lan Cầm, thấp giọng nói: " Tôi đi hỏi xem tình hình thế nào." Sau đó, anh vội vàng bước theo Sang Lan Cầm.
Bước vào phòng, thấy sắc mặt Sang Lan Cầm vô cùng tệ, Ô Tĩnh rót cho bà một ly nước.
Sang Lan Cầm ngồi ở ghế so pha, lửa hận bốc lên, nhìn bà vô cùng đáng sợ.
Ô Tĩnh là luật sư, đã gặp qua rất nhiều kiểu người, mắt thấy sắc mặt Sang Lan Cầm vô cùng xấu, đoán trừng nhất định có chuyện. Vì vậy không dám đùa giỡn, khôi phục thái độ của một luật sư chuyên nghiệp: " Bác gái, bác tìm cháu có việc gì?"
Sang Lan Cầm nói: " Cháu lập tức soạn cho bác một tờ đơn ly hôn."
Ô Tĩnh kinh ngạc, biết rõ còn hỏi: " Ai muốn ly hôn?"
" Phong Thành." Sang Lan Cầm vô cùng hối hận, đáng nhẽ trước khi cưới bà phải điều tra thật kỹ, thì mọi chuyện không đến nước này. Bà lạnh giọng: " Theo như văn kiện trước đó Tống Khinh Ca đã ký, không cho cô ta bất cứ một khoản tiền nào."
" Tại sao lại bắt bọn họ ly hôn?" Mặc dù tin này khiến cho người khác vô cùng kinh ngạc nhưng Ô Tĩnh, với bản lĩnh là luật sư lâu năm, vẫn giữ được bình tĩnh.
" Nói cháu làm thì cứ làm, hỏi nhiều làm cái gì?" Giọng Sang Lan Cầm run run, chỉ về phía máy tính: " nhanh lên, bác cần ngay bây giờ."
Ô Tĩnh chán nản, nhắm mắt nói: " Khinh Ca đang mang thai, luật pháp quy định nếu người phụ nữ đang mang thai hoặc đang nuôi con bằng sữa mẹ, thì người đàn ông không thể yêu cầu ly hôn được."
Sang Lan Cầm giật mình, cười lạnh: " Bác chỉ nói cháu soạn đơn ly hôn."
Ô Tĩnh đổ mồ hôi lạnh: " Chuyện này, có phải nên thương lượng với Phong Thành một chút không? Khinh Ca đang mang thai.."
" Bác sẽ nói với Phong Thành." Sang Lan Cầm không vui nói: " Cháu chỉ cần soạn cho bác đơn ly hôn thôi, đứa bé sau khi sinh ra sẽ theo bên nội, đoạn tuyệt hết thảy quan hệ với bên ngoại."
Ô Tĩnh kinh hãi nhìn bà.
--
Vì Đại Boss không nghe điện thoại, Cao Tử Thụy gấp đến độ không nhịn được, vội vã tìm Hứa Uyển, muốn gọi điện thoại cho Khinh Ca. Nhưng gọi điện hỏi mới biết Đại Boss vừa từ Tống gia về.
" Xảy ra chuyện gì vậy?" Hứa Uyển nhìn anh đầu đầy mồ hôi.
" Không có gì." Cao Tử Thụy mặc dù nóng vội nhưng biết mấy lời kia không thể tùy tiện nói ra, kể cả với bạn thân của Tống Khinh Ca. Nhìn khách khứa đến dự hôn lễ ngày mai đang dùng bữa trong khách sạn, anh khẽ nhíu nhíu mày.
Ô Tĩnh vội vã bước ra từ phòng Sang Lan Cầm: " Sao rồi, đã gọi được điện thoại cho Phong Thành chưa?"
" Cậu ấy không nghe điện thoại." Cao Tử Thụy lắc đầu, thấp giọng hỏi: " Bác gái thế nào rồi?"
" Bác ấy muốn tôi viết cho họ đơn ly hôn." Ô Tĩnh thẳng thắn nói. Hơn nữa, anh đã viết xong, in ra cho Sang Lan Cầm rồi.
" Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?" Cao Tử Thụy không hiểu, buổi trưa mọi người vẫn cũng nhau ăn cơm, Sang Lan Cầm đối với đôi vợ chồng son còn vừa nói vừa cười, sao đột nhiên..
Ô Tĩnh nhún vai: " Trừ nói về ly hôn, bác ấy không nói thêm bất cứ điều gì."
Hai người đang nói chuyện thì thấy Sang Lan Cầm đi từ trên lầu xuống, sắc mặt lạnh lùng, tức giận đến cực điểm, sải bước ra ngoài khách sạn.
--
Sang Lan Cầm lái xe như điên đến biệt thự của Cố Phong Thành. Lúc này, Đại Boss đang mặc áo sơ mi, tay áo sắn lên đang xếp những khay hoa hồng vào trong tủ lạnh. Anh tính toán ở tất cả các ngăn kéo, những chỗ mà Tống Khinh Ca chạm vào sẽ đều thấy hoa hồng.
Cả biệt thự, ngập tràn trong biển hoa.
Nhìn con trai tỉ mỉ trang trí như vậy, Sang Lan Cầm cười lạnh, trực tiếp hỏi: " Phong Thành, sao con không nghe điện thoại?"
Thấy mẹ không báo trước mà đến, hơn nữa sắc mặt không tốt Đại Boss có chút khó hiểu. Anh đi khắp nơi tìm kiếm, mới phát hiện điện thoại không thấy: " Có khi điện thoại của con bị rơi ở khách sạn." Sau đó, phát hiện một cành hồng có lá hơi dài, liền nói: " Mẹ, đưa cho con cái kéo."
Sang Lan Cầm nhìn bộ dạng con trai, trong lòng tích tụ khó chịu: " Phong Thành, lại đây mẹ muốn nói chuyện với con."
" Chờ con một chút." Đại Boss tự đi qua lấy kéo, sau đó tỉa lại cành hoa, đặt ngay ngắn vào trong khay sau đó lùi lại phía sau ngắm nhìn. Trong tủ lạnh đúng là một biển hoa, lúc này anh mới hài lòng đóng cánh tủ lại.
" Phong Thành, lại đây!" Sang Lan Cầm đứng ở trong phòng khách, không thể đợi được nữa.
Đại Boss đi đến, thấy sắc mặt mẹ mình toàn là lửa giận, khó hiểu hỏi: " Mẹ, mẹ làm sao vậy?" Trước đó, không phải đã sắp xếp Sang Lan Cầm nghỉ lại ở khách sạn rồi sao?
Sang Lan Cầm không quay đầu lại: " Ký tên vào tờ giấy ở trên bàn kia."
Đại Boss gạt những cành hồng ở trên bàn sang một bên, cầm tờ giấy lên, khi nhìn thấy hàng chữ { Đơn ly hôn } thì sắc mặt tái nhợt, giọng nói có chút lạnh: " Mẹ, chuyện gì vậy?" Khi anh nói muốn kết hôn, mẹ còn nói tôn trọng quyết định của anh, không đưa ra bất cứ ý kiến gì, nhưng sao bây giờ đột nhiên lại mang đến cho anh đơn ly hôn..
Sang Lan Cầm cố gắng kìm chế, không muốn cùng con trai gây gổ, hi vọng giải quyết chuyện này theo lý tính: " Con không thể cùng Tống Khinh Ca kết hôn!"
" Lý do?" Giọng Đại Boss trầm xuống, lúc này tranh trấp không giải quyết được vấn đề gì. Anh hiểu rõ mẹ mình, bà không phải là người cố tình muốn gây sự, càng không phải là người hẹp hòi. Bao nhiêu năm qua trên thương trường, bà luôn làm việc dứt khoát, quyết đoán, khí phách không kém gì đàn ông. Bà muốn anh ly hôn, chắc chắn là có lý do.
Sang Lan Cầm cười khổ: " Con có biết dì của nó là ai không?"
Đại Boss nói: " Con biết, là Tống Nhã Như, Đổng sự trưởng của tập đoàn Tống thị."
" Tống Nhã Như?" Sang Lan Cầm lạnh giọng nói: " Đấy chỉ là tên hiện tại, tên thật của bà ta là Lục Khiết."
Lục Khiết?
" Mẹ chắc chắn?" Đại Boss nhíu mày, cái tên này anh không hề xa lạ. Nhiều năm trước, khi ba mẹ ly hôn anh từng nghe người của Sang gia và Cố gia nhắc đến cái tên này.
" Bà ta có hóa thành tro, mẹ cũng nhận ra." Kẻ thù cướp chồng, Đã khắc cốt ghi hận, làm sao có thể quên: " Người đàn bà đó, ban đầu quyến rũ ba con, sau đó còn đẩy mẹ từ trên lầu xuống, để cho mẹ sinh non." Nhiều năm qua, chuyện cũ tưởng trừng đã lãng quên một lần nữa lại hiện ra trước mắt, Sang Lan Cầm khóe mắt đầy lệ: " Bà ta còn bỏ thuốc độc vào sữa tươi, muốn hạ độc mẹ.."
" Mẹ." Đại Boss nhíu nhíu mày, đối với chuyện cũ của ba mẹ, anh không biết quá nhiều. Anh cũng hiểu ra phần nào ý mẹ nói: " Chuyện đã qua lâu rồi."
" Con là con trai mẹ, sao con có thể dửng dưng như không thế?" Sang Lan Cầm nhíu mày, thống khổ nói: " Lúc ấy, mẹ bị bà ta ép đến cùng đường, mới phải ly hôn với ba con." Bà vừa nói vừa khóc: " Bà ta giành ba con, hại mẹ sinh non, còn dọa rằng sẽ giết con, mẹ con chúng ta phải phiêu bạt sang Úc, ngôn ngữ không rành, phải ở trong tầng hầm chịu quá nhiều cực khổ, chẳng lẽ con quên rồi sao?"
Đại Boss buồn bã, anh không hề phủ nhận chuyện trước đó nhưng anh không muốn vì điều này mà mất đi Tống Khinh Ca: " Đấy là lỗi của bà ta, Khinh Ca không có tội."
" Vậy mẹ có tội gì mà phải chịu những nỗi đau đó?" Sang Lan Cầm khóc rưng rức.
Đại Boss trầm mặc.
" Loại Đàn bà đó, lòng dạ rắn rết, lừa gạt tiền bạc của ba con, làm hại ba con phải đeo trên lưng một khoản nợ, phải nhảy lầu tự sát." Sang Lan Cầm tiếp tục tố cáo: " Bà ta đổi tên đổi họ đến thành phố Z, hiện tại lại bày ra trăm phương nghìn kế để cho cháu gái đến gần.."
" Bà ta không biết con là con trai của mẹ.." Đại Boss gian nan biện bạch.
" Sao bà ta lại không biết?" Sang Lan Cầm tức giận: " Gần đến hôn lễ, bà ta sang HongKong, là vì sao? Là bởi vì bà ta không dám gặp mẹ, đây không phải là mưu đồ tính toán thì là cái gì?"
" Trước kia, bà ta quyến rũ ba con, hiện tại lại để cho Tống Khinh Ca đến gieo họa cho con!" Bà tức giận: " Mẹ tuyệt đối không cho bà ta thực hiện được ý đồ."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT