Từ Cốc gia đến nhà dì của Cốc Tâm Lôi, Cốc Nhược Thu, bằng với từ đại viện số 2 trở về đại viện số 1. Muốn đến nơi, phải đi qua 2 vọng gác, đi bộ khoảng nửa tiếng.
Hà Thư Vân nói là "đồ hơi nhiều" nhưng thực ra chỉ có mấy hộp đồ chơi mà thôi.
Ra khỏi Cốc gia, Tâm Lôi phát hiện Đại Boss vóc người cao lớn, khí chất hiên ngang. Mặc dù cô đi giày cao gót nhưng vẫn chưa tới bả vai anh.
Cốc Tâm Lôi tuy xuất thân hiển vinh thế gia, trước giờ cao ngạo, muốn gì được đấy nhưng đối với thân thể của mình lại không hề hài lòng. Thỉnh thoảng còn oán trách cha mẹ, tại sao không di truyền chiều cao cho cô. Thậm chí, khi đi Paris du học cô còn định làm phẫu thuật kéo dài chân ra, nhưng bị Hà Thư Vân kiên quyết ngăn lại.
Thế nhưng, cô lại phát hiện mặc dù so với Đại Boss cô thấp hơn rất nhiều nhưng chẳng phải phim thần tượng đều như vậy sao? Nữ chính lúc nào chẳng đứng đến vai nam chính mà nam chính vẫn yêu đến chết đi sống lại đó sao!
Cùng nhau đi trên đường nhưng Đại Boss rất ít lời, đúng ra là không nói gì. Cốc Tâm Lôi thấy vậy liền chủ động nói: " Phong Thành, hơn 10 năm không gặp, anh so với lúc còn bé hoàn toàn khác nhau." Thật ra thì, căn bản cô cũng không nhớ được lúc bé anh trông như nào, chẳng qua tìm chủ đề cùng anh hàn huyên một chút.
Đại Boss nhàn nhạt nói: " Nếu như 30 tuổi mà nhìn giống lúc 10 tuổi, chẳng phải là thiên sơn đồng mỗ* sao?"
* Trẻ mãi không già
Cốc Tâm Lôi nghe xong, bật cười. Cảm thấy anh rất hài hước, cảm tình trong lòng lại tăng thêm: " Khi còn bé thật tốt, không buồn không lo." Sớm biết bây giờ như vậy, khi còn bé cô đã dính lấy anh rồi. Ha ha, nhưng mà bây giờ vẫn chưa muộn. Bởi vì, cô xuất thân trong nhà quyền quý. Trên đời này, chỉ có cô nhìn người khác không thuận mắt chứ tuyệt đối không có người nào không thích cô.
" Trưởng thành cũng không tồi." Đại Boss đột nhiên nghĩ đến Tống Khinh Ca, bờ môi khẽ mỉm cười: " Kết hôn, sống cuộc sống vợ chồng, sinh con đây đều là những giai đoạn mà đời người phải trải qua. Giai đoạn nào cũng có điều tốt đẹp, cũng có những điều hạnh phúc." Anh nghĩ đến con của mình và Tống Khinh Ca trong lòng tràn đầy mong đợi, không biết là con trai hay con gái, lớn lên sẽ giống Khinh Ca hay là sẽ giống anh?
Anh cười khiến cho nhịp tim Cốc Tâm Lôi rộn ràng. Trời ạ, anh đang cùng cô bàn luận về cuộc sống sau khi kết hôn sao? Cô vui mừng: " Nhiều năm qua, ba mẹ không cho em yêu ai, chỉ muốn em tập trung vào việc học.." Cô cười hỏi: " Phong Thành, anh làm việc ở thành phố Z, anh có tính đến chuyện sẽ chuyển công tác về thủ đô không?"
" Tạm thời không có ý định này." Đại Boss lúc này nóng lòng muốn về để gặp Khinh Ca .
Cốc Tâm Lôi hơi thất vọng. Thủ đô là trung tâm của kinh tế văn hóa chính trị, chỉ có ở đây cô mới có thể phô chương thân phận của mình, nếu cách xa ba mẹ, cô..: " Thật ra, nếu anh chuyển công tác tới thủ đô, sẽ có nhiều cơ hội phát triển."
Đại Boss dương dương mi, không lên tiếng.
" Phong Thành." Cốc Tâm Lôi nói nói: " Chừng nào thì anh về thành phố Z?" Mặc dù hơi thất vọng, nhưng cô vẫn mong đợi sẽ cùng đến thành phố Z với anh. Anh rất hài hước nhưng không mất phần ưu nhã, cùng anh nói chuyện yêu đương, chắc chắn toàn là những lời ngôn tình ngọt lịm.
" Mùng 6." Đại Boss nói, Tống Khinh Ca đã đến đây anh muốn thừa dịp mấy ngày này ở bên cô, chăm sóc cô.
Cốc Tâm Lôi mấp máy môi: " Cốc gia hàng năm mùng 9 gia đình sẽ hội tụ.. Phong Thành, mùng 10 em tới thành phố Z tìm anh, nghe ông anh nói phong cảnh ở đó rất đẹp, em không thể đợi được, rất muốn anh đưa em đi."
Đại Boss nói: " Anh không có thời gian đưa em đi rồi."
" Công việc quá bận sao?" Cốc Tâm Lôi hỏi.
" Không phải." Đại Boss chậm chậm nói: " Năm sau anh phải chuẩn bị hôn lễ, rất nhiều việc, không thể phân thân được.."
Trời ạ, đây chính là tỏ tình kiểu soái ca sao? Không một câu nói nhảm, bỏ qua lời yêu đương đi thẳng đến kết hôn ! Trong lòng Cốc Tâm Lôi nở hoa, cố tình làm bộ căng thẳng, ngượng ngùng nói: " Như vậy có quá nhanh không?" Vừa mới xem mắt đã nói đến kết hôn, mặc dù vừa nhìn thấy anh cô đã yêu nhưng.. Vận tốc này, quá máy bay phản lực rồi!
" Không nhanh." Đại Boss nói: " Đã đến lúc rồi."
Cốc Tâm Lôi mừng vui không dứt, e lệ hỏi: " Vậy.. sau khi kết hôn sẽ ở nơi nào?"
" Thành phố Z."
Ách! Cô nhíu mày một cái, qua thành phố Z chơi thì được nhưng nếu đến đó sống, xa lạ lại không có bạn bè, cô không muốn đến đó đâu. Vì vậy không vui nói: " Sao không ở thủ đô?"
" Hôn thê của anh ở thành phố Z." Đại Boss nhàn nhạt nói: " Nếu như đến thủ đô, cô ấy sẽ không quen. Huống chi, tổng bộ tập đoàn của anh ở bên đó."
Sắc mặt Cốc Tâm Lôi xanh trắng lẫn lộn, giống như mùa đông bị người khác tạt cho một chậu nước lạnh, ướt từ đầu đến chân. Vẻ kiêu ngạo biến mất thay vào đó là một nỗi nhục nhã, lời bị nghẹn lại không nói được ra.
--
Cốc Tâm Lôi vùng vằng đi vào phòng khách, sắc mặt cực kỳ khó coi. Bước thẳng đến cầu thang không thèm để ý đến mọi người đang ở phòng khách. Bước vào phòng ngủ, rầm một tiếng đem cửa đóng lại, khiến cho mọi người ở phòng khách vô cùng khó hiểu.
Cốc Vĩnh Thuần không vui, nhíu mày. Hà Thư Vân ảo não nhìn lên lầu.
Sang lão không biết phải làm sao.
Trong lúc nhất thời, không khí phòng khách có chút lúng túng.
Mấy phút sau, Đại Boss quay trở lại, trong tay vẫn cầm mấy hộp đồ chơi.
" Không phải sang bên đó đưa quà sao? Sao lại cầm về vậy?" Hà Thư Vân ngạc nhiên hỏi, nghĩ đến thái độ vừa rồi của con gái, mơ hồ cảm giác đã xảy ra chuyện gì.
" Cô ấy nói không thoải mái, không muốn đi." Đại Boss đem lời của Cốc Tâm Lôi truyền đạt lại. Anh thấy Cốc Tâm Lôi đối với mình có hảo cảm, nên cố ý nói những lời đó, làm như vậy, sẽ dứt khoát giải quyết việc xem mắt lố bịch này.
Ách! Cốc Vĩnh Thuần và vợ sắc mặt không hề tốt.
Mắt thấy không khí càng lúc càng căng thẳng, Sang Lan Cầm chủ động nói lời tạm biệt. Vợ chồng Cốc Vĩnh Thuần không giữ lại, chỉ hàn huyên vài câu sau đó nhìn bọn họ rời đi.
" Chuyện gì xảy ra vậy?" Vừa ra khỏi Cốc gia, Sang lão đen mặt hỏi Đại Boss: " Lúc đi còn vui vẻ sao lúc về lại như vậy?" Vốn định ở lại Cốc gia ăn cơm trưa nhưng không ngờ chưa đến trưa đã phải về.
" Làm sao cháu biết được?" Đại Boss nhàn nhạt nói.
" Có phải cháu đã nói điều gì không nên nói?" Sang lão không vui hỏi, Cốc Tâm Lôi đối với Đại Boss có hảo cảm, trong phòng khách mọi người đều nhìn thấy.
Sang Lan Cầm hỏi: " Phong Thành, rốt cuộc nó làm sao vậy?"
" Cô ấy nói, sẽ đến thành phố Z chơi." Đại Boss thản nhiên nói: " Con nói với cô ấy, con không rảnh, còn phải chuẩn bị hôn lễ."
Sang lão nổi giận, sẵn gậy trong tay, hung hăng hướng về Đại Boss đánh.
" Cha!" Sang Lan Cầm ngăn lại, Đại Boss bị vụt mấy gậy vào tay. Mặc dù Sang lão tuổi cao nhưng là quân nhân nên lực đánh không hề nhẹ. Đại Boss cau mày, cắn răng không kêu dù một tiếng.
" Nghiệp chướng!" Sang lão giận không thể nuốt, không để ý đến đang ở bên ngoài, chỉ vào Cố Phong Thành: " Mày giỏi lắm. Mặt tao hôm nay coi như bị mày bôi nhọ.. Sau này, tao biết dấu mặt vào đâu?"
" Cháu đã nói là không muốn đến.."
" Phong Thành, bớt tranh cãi đi." Sang Lan Cầm ngăn lại: " Mau xin lỗi ông ngoại ngay.."
Sang lão nổi cơn thịnh nộ, chỉ vào anh, nói với Sang Lan Cầm: " Sớm biết nó hỗn láo như vậy, ngày đó nên để nó và cha nó cùng nhau.."
" Cha!" Sang Lan Cầm vốn muốn khuyên can nhưng lúc này cũng nổi giận.
Sang lão cũng ý thức được suýt chút nữa mình lỡ miệng. Nhưng nghĩ đến đã không cùng Cốc gia kết thân được mà giờ lại còn kết thêm oán, trong lòng lửa giận càng tăng lên: " Cút! Cút ngay! Tao không có loại cháu ngoại như mày."
Sắc mặt Cố Phong Thành không được tốt.
Sang Lan Cầm đẩy đẩy con trai: " Phong Thành, đừng chọc giận ông ngoại. Con mau
về trước đi."
Chờ Đại Boss đi xa, Sang Lan Cầm không vui nói: " Cha, cha lôi chuyện cũ ra để mắng chửi con, con không so đo với cha, nhưng sao cha lại nói ba của Phong Thành như vậy?"
Sang lão vẫn chưa nguôi giận: " Sao lại không thể nói?" Ông phẫn nộ: " Bây giờ mà cô còn bênh nó hả? Lan Cầm, nhiều năm như vậy, cô không tìm lấy một người bầu bạn, chẳng lẽ vẫn còn nhớ đến nó? Nó đối với cô như vậy, sao cô lại.."
Sắc mặt Sang Lan Cầm tái nhợt, giọng nói có chút khác thường: " Con không si tình như cha nghĩ đâu, làm sao có thể vì một người đã chết.. Chẳng qua, nhiều năm vẫn chưa tìm được người nào hợp với mình."
" Dính vào Cố gia, không hề có chuyện tốt! Cố Bác Đào luôn cố ý làm trái ý tôi, hiện tại Phong Thành cũng ngược lên, sớm biết vậy, ban đầu để cho nó.." Sang lão càng nói càng giận: " Sang Lan Cầm, con trai cô giỏi lắm. Hiện tại đắc tội với Cốc gia, chuyện của Lan Phong coi như hỏng bét rồi."
Sang Lan Cầm vô cùng giận. Thì ra, trong mắt cha, mẹ con bà chỉ là lá chắn, là bước đệm cho em trai bà thăng cấp.
--
Nhìn ba người Sang gia đi khỏi tiểu viện, Cốc Vĩnh Thuần chấp tay sau lưng, sắc mặt trầm xuống: " Tâm Lôi tức giận quá tùy hứng không giống con gái của Cốc gia."
Hà Thư Vân đối với thái độ của con gái cũng có điểm giận. Nhưng vẫn nói giọng an ủi chồng: " Em nghĩ chắc chắn có nguyên nhân gì khác?"
" Bất kể có nguyên nhân gì, cũng không thể ở trước mặt trưởng bối thái độ vùng vằng thế được!" Cốc Vĩnh Thuần không vui nói: " Em lên nói chuyện với nó đi."
" Tâm Lôi không phải là đứa không biết đạo lý, anh cũng không nên chưa biết nguyên nhân là gì mà đã mắng con như vậy!" Hà Thư Vân nghi ngờ: " Nếu không, chúng ta cùng lên hỏi con?"
" Anh không muốn nhìn thấy nó." Cốc Vĩnh Thuần nhíu mày.
" Vĩnh Thuần, anh nói gì vậy?" Hà Thư Vân không vui: " Tâm Lôi là con gái của anh, sao anh lại.."
Cốc Vĩnh Thuần lấy cớ, về thư phòng.
Hà Thư Vân thở dài, lên lầu đẩy cửa phòng ngủ ra thấy Cốc Tâm Lôi đang tức giận ngồi ở bàn trang điểm, đồ đạc văng lung tung dưới đất. Bà đi tới: " Tâm Lôi?"
Cốc Tâm Lôi tức giận, sắc mặt đỏ bừng. Thấy bà bước đến: " Mẹ.."
" Sao vậy?" Hà Thư Vân dỗ dành: " Ai chọc giận con gái yêu của mẹ nào?"
Sắc mặt Cốc Tâm Lôi rất khó nhìn: " Mẹ, hôm nay con bị mất thể diện đến chết." Khi Cố Phong Thành nói sang năm sẽ kết hôn, cô còn đắc trí ngượng ngùng cùng anh bàn luận xem sau khi cưới ở thành phố Z hay thủ đô. Bây giờ nghĩ lại, cô cảm thấy vô cùng mất thể diện, thẹn quá hóa giận nói: " Sang năm Cố Phong Thành sẽ kết hôn, anh ấy còn tới đây xem mắt làm gì."
Hà Thư Vân nghe xong, ngạc nhiên nói: " Không thể nào!"
" Chính miệng anh ấy nói." Cốc Tâm Lôi giận không hề ít.
Hà Thư Vân sắc mặt không tốt.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT