Editor: Giả Bảo Ngọc 

Đại Boss ngồi trên ghế salon, Latop đặt trên đùi. Anh đang xem video tiến độ hạng mục bên châu phi do Cao Tử Thuỵ gửi đến. Cao Tử Thuỵ bề ngoài hi hi ha ha, hay đùa giỡn nhưng trong công việc tuyệt đối không qua loa đại khái, làm việc gì chắc việc đó. Cậu ta đi chưa được hai tháng đã khởi động hạng mục, tiến độ theo đúng quy định.

Sau khi xem xong, Đại Boss vào Wechat cùng Cao Tử Thuỵ bàn bạc một số vấn đề, công việc tương đối ổn thoả, Đại Boss hỏi: [ Mùa xuân trở về nước chứ? ]

Cao Tử Thuỵ nhắn lại: [ Chưa về được ]

Ách! Đại Boss có chút ngoài ý muốn. Người này, mới đầu sang bên đó không phải ngày nào cũng la hét đòi về sao? Hiện tại thế nào lại chần chừ không muốn về? Nghĩ vậy liền nói giỡn: [ Có muốn gửi một ít đặc sản quê hương qua đó cho bớt nhớ nhà không?]

[ Bảo Hứa Khiêm gửi cho tôi một ít đồ dùng cá nhân ] Sau đó, Cao Tử Thuỵ liệt kê một danh sách gửi qua Đại Boss.

Đại Boss nhìn danh sách anh ta gửi, có chút khó tin, buông lời giễu cợt: [ Không phải cậu nói muốn phơi nắng cho da thành màu nâu sao?] Nếu như anh nhìn không nhầm, những đồ mỹ phẩm cậu ta kê toàn là của phụ nữ.

[ Mua giúp một người bạn ] Cao Tử Thuỵ không nhiều lời.

Đại Boss đang định nhắn lại thì nghe thấy tiếng cô: " Không.. tôi không có.. tôi thật không có..” Anh hơi giật mình, đem latop đặt lên bàn, sau đó sải bước đến phòng ngủ thì nhìn thấy Tống Khinh Ca đang nói mơ, giọng nói dồn dập, vô cùng hốt hoảng.

“ Không phải tôi.. không phải tôi.. tôi không..” Cô vô cùng hốt hoảng, không ngừng giãy giụa, nhưng có vẻ không thoát ra khỏi cơn mơ được.

“ Khinh Ca." Đại Boss thấp giọng kêu tên cô, nhưng mắt cô vẫn nhắm nghiền. Anh không đành lòng, đưa tay vỗ nhẹ khuôn mặt cô: " Khinh Ca, Khinh Ca!”

“ Tôi không phải người như vậy!” Tống Khinh Ca khẽ kêu lên, từ trong mơ tỉnh lại. Sắc mặt tái nhợt, trên trán lấm tấm mồ hôi, thở hổn hển.

Đại Boss giúp cô lau mồ hôi: " Em gặp ác mộng sao?”

Tống Khinh Ca cảm thấy không còn chút sức lực nào.

Cô uống một ngụm nước, sắc mặt vẫn tái nhợt, dường như chưa tỉnh hẳn.

Đại Boss nhìn cô, có chút lo lắng. Cùng cô chung chăn gối nhiều lần, lần nào cô cũng mệt mỏi nhưng sau đó sẽ rất dễ dàng đi vào giấc ngủ. Nhưng đây là lần đầu tiên cô ngủ không an giấc, lại còn nói mơ.

“ Xem em kìa, giống như là đứa bé vậy, giấc mơ mà cũng doạ cho em sợ tới mức này." Đại Boss xoa đầu cô, an ủi: " Chỉ là mơ thôi, đừng sợ."

Đáy mắt Tống Khinh Ca trào dâng cảm xúc khó nói lên lời, cho dù anh đang ở trước mặt nhưng trong lòng vẫn lo lắng không thôi: " Phong Thành, anh sẽ chia tay với em sao?"

“ Sao lại hỏi như vậy?" Đại Boss mím môi, không hiểu lời cô nói có hàm ý gì.

Tống Khinh Ca cụp mắt, môi khẽ run: " Gần đây trên web nói rất nhiều chuyện về em.. Anh xem qua chưa?" Cô vẫn lo sợ bất an, sợ anh sẽ cùng mình chia tay, cho nên khi vừa nhìn thấy anh liền muốn cùng anh, bởi vì chỉ có như vậy cô mới cảm nhận được anh là của mình.

“ Xem một chút." Đại Boss nói, đúng là anh chỉ xem qua một chút thật. Vì anh sợ, nếu như xem hết sẽ kích động, nảy sinh ý nghĩ muốn giết người.

“ Nhìn những cái nào?" Cô nhìn anh, trong mắt phủ một màn sương, lo lắng hỏi.

“ Nhìn hình của chúng ta." Đại Boss dịu dàng nói. Thấy tâm tình cô xuống thấp anh thử nói đùa: " Cái người chụp bức hình đó có phải là yêu thầm em không, chụp cho em rõ là đẹp, còn anh thì xấu thôi rồi, giống như chú già xấu xa vậy."

Tống Khinh Ca dù tâm tình có xuống thấp nữa, khi nghe anh nói cũng không nhịn được gợi lên khoé môi: " Xin lỗi, làm anh dính vào những chuyện..”

“ Ngốc này!” Đại Boss cau mày nhìn cô.

Tống Khinh Ca cúi đầu, hai tay nắm vào nhau, suy nghĩ mông lung: " Trên internet, lời nói chẳng phân biệt được đúng sai, em sợ dư luận sẽ làm ảnh hưởng đến anh..”

“ Có thể ảnh hưởng gì đến anh?"

“ Em sợ những người đó sẽ bám theo chụp thêm ảnh của chúng ta..” Khi bọn họ đến thủ đô, không hề che dấu gì cả, trên máy bay còn rất thân mật. Khinh Ca lo lắng có thể bị ký giả chụp ảnh, sau đó sẽ hướng vào anh, ảnh hưởng đến danh tiếng, tập đoàn của anh.

“ Thích chụp thì cứ chụp." Đại Boss thản nhiên nói: " Có gì mà em phải lo nào. Nam chưa lập gia đình, nữ chưa gả, chúng ta thẳng thắn thừa nhận là được."

“ Nhưng những người đó vẫn nghĩ em và La Thế Sâm đính hôn.. như vậy anh sẽ bị mắng." Đổng Tùng San là một ví dụ, cô không muốn bởi vì cô mà anh bị người ta công kích.

“ Hôn ước chẳng qua chỉ là lời nói, không được luật pháp bảo vệ." Đại Boss an ủi cô: " Kết hôn còn có thể ly hôn, ai nói đính hôn là không thể huỷ hôn? Ai quy định huỷ hôn nhất định phải công khai tuyên bố?"

Lời anh nói phần nào khiến cho buồn lo trong lòng Tống Khinh Ca được hoá giải.

“ Em xem đi, em làm người yêu anh thâm quầng hết mắt rồi, có phải mấy ngày qua ngủ không ngon?" Đại Boss đau lòng nhìn cô.

Tống Khinh Ca mím môi, lời trách mắng của anh.. quá ngọt ngào.

“ Trên web nói cuộc sống riêng tư của em thác loạn, cùng nhiều người đàn ông..” Cô hơi do dự hỏi: " Phong Thành, anh có tin không?" 

“ Em nói xem?" Đại Boss không trả lời, mà hỏi ngược lại cô.

Tống Khinh Ca nhìn anh, lắc đầu. Trong lòng bất an. Trên web, dân mạng đồng loạt nói như vậy về cô, muốn người khác không tin cũng khó. Cho dù không tin, trong lòng cũng sẽ hoài nghi. Bởi vậy cô vô cùng lo lắng.

“ Em không tin tưởng anh hay là em không tin vào chính mình?" Đại Boss nhíu mày nhìn cô.

Tống Khinh Ca mím môi, không nói gì.

“ Vậy em nói cho anh nghe, trên web những lời kia là thật hay giả?" Đại Boss hỏi.

“ Là giả." Cô nói.

“ Anh tin." Đại Boss nói, hai tay nắm lấy tay cô, cho cô một liều thuốc an thần: " Bất kể người khác nói gì, anh chỉ tin những gì em nói."

Tống Khinh Ca nhìn anh: " Anh.. không sợ em lừa gạt anh sao?"

Đại Boss bình tĩnh nhìn cô, dịu dàng nói nhỏ: " Em có lừa anh, anh cũng chấp nhận."

Lời anh nói khiến cô vô cùng cảm động, tựa vào ngực anh: " Phong Thành, cảm ơn anh." Cảm ơn anh đã tin tưởng em.

“ Ngốc này!” Anh cưng chiều xoa xoa đầu cô. Mấy tiếng trước, khi cô vừa mới đến liền ôm lấy anh, không muốn buông, anh đã biết tâm trạng cô không tốt. Đó là vì cô sợ anh rời xa. Yêu cô nhiều như vậy, sao anh có thể rời xa?

“ Mấy ngày nay, tâm trạng của em rất tệ. Em không biết bày tỏ cùng ai, cũng chẳng có ai an ủi." Tống Khinh Ca không nhịn được muốn bày tỏ với anh: " Muốn nói chuyện mà không tìm được ai để nói chuyện."

Đại Boss nhạo báng cô: " Khó trách, em vừa nhìn thấy anh đã nhao tới “nói chuyện”. Nhưng mà, chuyện gì cũng chưa nói liền đem anh ăn sạch, coi anh thành công cụ phát tiết, phải không?”

Tống Khinh Ca mặt ửng đỏ, không lên tiếng.

“ Nhưng mà, cũng thật may mắn vì em tìm đến anh để phát tiết chứ không tìm người khác.” Đại Boss trêu chọc cô.

Khinh Ca mặt hơi nóng, mím môi: " Trước đây là em chủ động quyến rũ anh, nhưng.." Cô có chút thẹn thùng: " Trước giờ em chỉ có anh, không có người nào khác.." 

“ Anh biết." Đại Boss dương mi trêu chọc cô: " Lần đó em giả bộ là người từng trải, rõ ràng là đau muốn chết lại cắn răng chịu đựng." Anh nhíu mày: " Làm hại anh quá khẩn trương, quên mất dịu dàng."

Khinh Ca cuống lên,  cau mày: " Đừng nói.."

“ Hiện tại cũng thế, rõ ràng là thể lực kém còn cố tình chủ động trêu chọc anh. Kết quả lần nào cũng bại trận.."

“ Không được nói!" Cô quẫn, đưa tay che miệng anh.

Thừa dịp cô không chú ý, Đại Boss hôn phớt lên môi cô: " Được được được, không nói."

Khinh Ca nhìn anh khẽ cáu, sau đó lẳng lặng tựa vào ngực anh. Vòm ngực của anh vô cùng ấm áp khiến cho cô cảm thấy yên lòng.

“ Mấy ngày nay tâm tình em không tốt là bởi vì những chuyện trên internet?" Đại Boss hỏi.

Tống Khinh Ca gật đầu, những lời đồn đại đó khiến cho cô vô cùng buồn phiền. Nhưng điểm mấu chốt nhất, là cô sợ Đại Boss hiểu lầm mình. May mắn anh không tin mấy chuyện đó, điều này khiến cho áp lực trong lòng cô vơi đi rất nhiều.

“ Những lời đồn đại vô căn cứ chỉ tồn tại được trong một thời điểm." Đại Boss nói: " Trên web hỗn loạn, lời nói không được kiểm chứng, thời gian sẽ làm phai nhạt tất cả, không bao lâu sau mọi người sẽ không còn nhớ đến chuyện này."

“ Nhưng em lại làm liên lụy đến một số người bạn. Em sợ sẽ ảnh hưởng đến cuộc sống của họ, em thấy rất áy náy." Tống Khinh Ca thở dài.

Đại Boss dương mi: " Trong chuyện này, em cũng là người bị hại. Anh nghĩ, nếu thực sự là bạn bè thì những người đó không trách em đâu." Có một sự ghen tuông len lỏi đâu đó trong lòng anh: " Nếu đã nhắc đến chuyện này, có phải em nên giải thích cùng bạn trai mình những tấm hình kia.. là thế nào không?”

Đừng thấy Đại Boss nói chuyện phân rõ phải trái mà nhầm. Nói trắng ra, trong tình yêu vô cùng hẹp hòi, tính chiếm hữu luôn đạt 100%.

Chẳng qua, Tống Khinh Ca cũng cảm thấy nên giải thích rõ ràng với anh: " Âu Dương không cần nói, anh cũng biết rồi."

“ Ừ." Đại Boss hừ một tiếng. Anh rất đố kỵ với Âu Dương Nhiễm bởi vì hắn ta là thanh mai trúc mã với cô, cùng cô lớn lên.

“ Tôn Thần nha." Tống Khinh Ca nói: " Hai tập đoàn bọn em hợp tác, cho nên em có cùng anh ấy đi ăn cơm mấy lần, cũng không phải quá quen." Cô hời hợt nói, vì ngăn ngừa hiểu lầm nên chỉ tóm tắt không nói đến tình tiết Tôn Thần bày tỏ với cô.

“ Không phải là quá quen, vậy mà lại giúp em mặc áo khoác?" Đại Boss nhướn mày, nghĩ đến đêm tiệc hội liên hiệp công thương Tôn Thần đối với cô tỉ mỉ, chu đáo. Anh là đàn ông, làm sao mà không nhìn ra Tôn Thần có ý gì với Khinh Ca chứ?

“ Anh ấy còn kéo ghế cho em ngồi, Tôn Thần đúng là vừa lịch sự vừa ga lăng." Tống Khinh Ca lơ đãng nói: " Không như người nào đó, cố tình kéo ghế để em bị té."

Ách! Đại Boss đầu đầy vạch đen, người phụ nữ này thù dai quá. Anh làm như vô ý nói: " Anh ta ga lăng như vậy, sao em không gọi điện thoại xin lỗi về chuyện trên web?”

“ Em gọi rồi."

“ Em nói gì?” Đại Boss hỏi.

“ Đơn giản là nói xin lỗi thôi." Tống Khinh Ca nói: " May mắn, anh ấy không hề trách em, còn hỏi em nếu cần anh ấy sẽ giúp một tay. Tôn Thần đúng là vô cùng tốt."

Khụ!Khụ! Đại Boss nheo mắt: " Tốt cỡ nào?" 

Tống Khinh Ca hiểu ý anh, cười nói: " Rất tốt nhưng không bằng anh được."

Đại Boss nhìn cô, không vui nói: " Chủ động muốn giúp em mà còn nói là hắn đối với em không có ý gì? Thế là thế nào hử?”

Tính toán một chút, không bằng ăn ngay nói thật đi. Tránh cho một câu nói dối lại cần mười câu nói dối che dấu. Tống Khinh Ca nói: " Thực ra thì anh ấy có ngỏ lời với em, nhưng mà em từ chối."

“ Không phải em vừa khen hắn rất lịch sự sao?” Đại Boss nồng nặc ghen tuông: " Thế nào lại cự tuyệt?”

“ Bởi vì.. em có anh rồi."

Đại Boss hừ một tiếng, ôm lấy cô.

“ Sao em lại quen với Tả mạc?" Đối với tên xấu xa Tả Mạc, Đại Boss biết qua một chút. Bởi vì đêm dạ tiệc đó hắn vô lễ với Khinh Ca cho nên anh có ấn tượng rất xấu đối với hắn.

Nhắc tới Tả Mạc, Tống Khinh Ca hơi sợ. Cô kể cho anh quá trình biết đến hắn, không giấu giếm điều gì.

Đại Boss cau mày nhìn cô: " Lá gan em thật là lớn, dám đi Ngân Hà Cửu Thiên gặp Tả Mạc?” Tả Mạc tính cách vô cùng bỉ ổi, anh đã sớm nghe nói.

Tống Khinh Ca nghĩ lại cảm thấy sợ: " May mắn đêm đó gặp được anh."

Đại Boss mát xa tay cô, nửa nghiêm túc nửa nhạo báng: " Nói như vậy, anh phải cảm ơn hắn? Nếu như không phải hắn bỏ thuốc em, đêm đó.. em sẽ không nhiệt tình như thế, đem anh ăn sạch."

Khinh Ca hơi quẫn: " Bây giờ nghĩ lại, em vẫn cảm thấy sợ."

“ Vậy thì cách xa hắn ra." Đại Boss nói: " Loại người như hắn, sớm muốn sẽ bị kẻ khác thanh trừng." 

“ Nếu như không phải vì muốn biết tin tức của mấy người.. ở châu phi thì em đến gặp hắn làm gì?" Tống Khinh Ca nói.

Người ở bên châu phi? Đại Boss nói: " Em đưa ảnh và thông tin mấy người ở bên châu phi đó cho anh. Vừa lúc Cao Tử Thụy đang ở bên đó, anh sẽ nói cậu ấy tìm hộ em."

Khinh Ca gọi điện cho An Ny, rất nhanh An Ny gửi ảnh và thông tin mấy người đó cho cô.

“ Dì em đã báo cảnh sát nhưng mấy người này dùng hộ chiếu giả." Tống Khinh Ca thở dài: " Hiện tại chỉ có ảnh chụp là thật."

Đại Boss lập tức gửi qua MSN cho Cao Tử Thụy.

“ Cảm ơn anh." Khinh Ca nói.

Đại Boss quay đầu, cảnh cáo cô: " Không cho phép em nói cảm ơn, xin lỗi."

“ Vâng."

Cô chính là sinh mệnh của anh. Cô không vui, anh làm sao vui được: " Anh là đối tượng danh riêng cho em bày tỏ, em có thể đem phiền não, không vui chuyển qua hết cho anh."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play