Cố Phi rơi xuống đất, bò lên, quay lại đảo mắt qua, thấy sau lưng đại đội nhân mã đã quay phương hướng sang mình. Cố Phi không có ý tán thưởng, liều mạng chạy trốn. Sau lưng cung tiễn thủ, pháp sư các loại chức nghiệp viễn trình công kích bắt đầu phát uy, Cố Phi không bị cản trở bởi làn mưa bom bão đạn, trừ cung tiễn thủ Thư Kích, cái khác hắn chẳng hề e ngại.

Chẳng qua, Thư Kích chuẩn xác lúc này cũng chiếu cố Cố Phi. Hắn chạy chính giữa, chẳng khác nào một vòng công kích bằng bắn tỉa mọi người tất cả đều chính xác bắn về phía đồng nhất vị trí.

Trắng trợn xạ kích, dẫn đến đội cận chiến phe mình không cách nào tiến hành truy kích, Thế Giới Song Song là không tồn tại trạng thái nếu chung tổ đội thì không thương tổn đến. Mấy người cận chiến lúc này nếu đuổi theo, chắc chắn trở thành mục tiêu của nhóm xạ kích hay nhóm hỏa lực. Hơn nữa, bọn chúng cho rằng đuổi theo là không cần thiết, Cố Phi đã ăn một cái “Bão Thân Đầu”, tất cả mọi người cảm thấy chỉ cần tùy tiện dính một tiễn hoặc là một cái pháp thuật liền có thể bị mất mạng, ai cũng không ngờ tới hắn có thể né tránh toàn bộ công kích không sót một cái.

“Người này phía sau có mắt sao?” Một tên cung tiễn thủ thấy được Cố Phi không quay đầu lại, nhưng lần nữa làm ra động tác né tránh, nhịn không được hỏi.

“Thế mà hắn cũng chạy thoát?” Mắt thấy Cố Phi dần đi xa dần, tất cả mọi người là khó mà tin được. Nghiệp đoàn Tiền Trần ở thành Nguyệt Dạ thành lập đến nay, đã có thói quen kiêu ngạo ương ngạnh. Bình thường đi ở trên đường đi lung tung, ra ngoài luyện cấp bậc, ai thấy được người nghiệp đoàn Tiền Trần, đừng nói đoạt luyện công khu, chỉ đụng vào những người khác đều không dám.

Hôm nay cả một buổi, phải nói là có thể tính là làm bọn họ vô cùng ức chế.  Để cho người ta ở trước mắt bao người chém hội trưởng, sau đó lại ở trước mắt bao người thoát thân, mặc dù thoát thân có điểm may mắn. Người Tiền Trần cũng không biết, cách đấu gia làm hắn văng ra, đây cũng là trong tính toán của Cố Phi.

“Có người giám định ra chức nghiệp cùng trang bị của hắn không?” Mắt thấy việc đuổi theo đối phương đã vô vọng, nghiệp đoàn Tiền Trần phó hội trưởng, chỉ huy lần này hành động Nhị đương gia Lam Dịch lên tiếng. 

Lam Dịch là pháp sư, vừa rồi xen lẫn trong đội ngũ phía sau, vênh váo tự đắc hướng Cố Phi xài hai cái Hỏa Cầu Thuật, cho rằng có thể thoải mái làm Cố Phi nổ thành bầm thây vạn mảnh, ai biết cuối cùng mắt thấy hỏa cầu của hắn phóng ra một mực bay đến sau mông Cố Phi rồi tắt lửa.

“MN, gia tăng nhanh nhẹn nhiều như vậy làm gì.” Lam Dịch thấp giọng oán giận, vào tình huống không biết chức nghiệp đối phương, nghiên cứu phương thức thêm điểm là làm cách nào cũng không thể phán đoán ra. Lam Dịch lúc này âm thầm cảm thấy may mắn lúc đó một câu của hắn “Tất cả đừng nhúc nhích, để ta đến” không kịp nói ra khỏi miệng. Nếu không thì hắn có thể cực kỳ mất mặt.

“Không có, không có giám định ra.” Trong nghiệp đoàn, mấy cái cao thủ giám định nghe xong vấn đề phó hội trưởng đặt ra, từng cái báo cáo.

“Không giám định ra? Cậu giám định thuật không phải đã đầy cấp 10  sao?” Mấy cao thủ giám định cùng nhau nhìn về phía người có trình độ cao nhất trong bọn.

“Là không giám định ra đấy! Khả năng hắn cũng đầy cấp 10 như tôi, nhưng độ thuần thục so với tôi cao hơn...” Cao thủ trong cao thủ nói.

“Tên này rốt cuộc là ai?” Lam Dịch hỏi.

“Hắn nói hắn là Độc Thủ dong binh đoàn.” Tên trước đó ngồi xổm ngoài môn nghịch đao, cùng Cố Phi giao lưu một chút nói.

“Bang ngốc tiểu tử kia?” Lam Dịch ngẩn ra, hiển nhiên là không tin Độc Thủ dong binh đoàn có người lợi hại như vậy.

“Tên này cũng rất ngốc.” Tên nghịch đao nói, “Trước khi đi còn đặc biệt chạy tới nói cho tôi biết hắn chém hội trưởng, nếu hắn không nói tôi thật không biết.”

“Quá cuồng vọng! Nhất định phải diệt hắn báo thù cho hội trưởng!” Mọi người dồn dập tỏ thái độ.

Lam Dịch nhìn tình cảnh quần chúng sục sôi, lúc này cực kỳ hăng hái chỉ huy. Đem thành viên nghiệp đoàn chia làm nhiều tiểu đội, hướng về mỗi góc của thành Nguyệt Dạ rà soát.

“Tìm ra người Độc Thủ dong binh đoàn!” Lam Dịch hạ lệnh.

“Nơi này còn lưu người sao?” Có người hỏi.

“Lưu rắm, nhiệm vụ cũng đều giao xong.” Lam Dịch nói. Lời này không thể nghi ngờ lại giúp Cố Phi đại ân.

Thoát đi bao vây Cố Phi cũng không có nhàn rỗi, tiện đường liền hướng tọa độ truy nã vừa vặn xoát ra chạy đi. Người gặp may mắn, thật là cái gì cũng ngăn không được. Trước đó Cố Phi xài Viêm Chi Tẩy Lễ đụng ba lần liên tiếp xảy ra 30% cơ suất, lúc bị bao vây lại thành công mượn địch nhân “Bão Thân Đầu” thoát vây, một ngày vô cùng may mắn. Mà vận khí này hiển nhiên còn không có dùng hết, hướng về phía tọa độ vừa mới chạy hai con phố, liền thấy một người đối diện hoang mang rối loạn chạy tới, Cố Phi ngắm thấy không có mã số, không có quá để ý. Nhưng ngay sau đó, lại gặp một người tay cầm cung tiễn từ một bên đường phố chuyển ra, hướng về phía người này đuổi theo.

Cố Phi ngắm thấy thì lập tức mừng rỡ, đỉnh đầu người này có mã số, chính là mục tiêu mới của mình. Hắn vẫn không biết gì đang giặt sạch giá trị PK. Nếu như phải nói, chỉ có thể nói hắn vận khí phi thường không tốt mà để Cố Phi thấy trước.

Cố Phi làm bộ đứng bên cạnh xem náo nhiệt, đợi lúc tên kia đuổi theo mục tiêu của mình xẹt qua người hắn, đột nhiên vô tâm vô phổi mà đem chân hướng ra ngoài một nửa.

Người này phản ứng cũng nhanh, vội vàng nhảy lên muốn phóng qua, nhưng ai biết Cố Phi vươn nửa chân cũng có hậu chiêu, đuổi theo chân hắn vừa nhấc, thật sự đá mu bàn chân đối phương một chút.

Người này rơi xuống đất không có ngã, nhưng tránh không thoát một trận lảo đảo, Cố Phi không nhân từ nương tay, đuổi kịp liền xuất ra một kiếm.

Bị người gần thân, số phận cung tiễn thủ cũng đã giống như nến tàn trong gió. Một tay xách cung một tay tóm tên hắn luống cuống tay chân không biết nên như thế nào chống đỡ, rất nhanh đệ nhị kiếm của Cố Phi đánh tới, cung tiễn thủ nghĩ tránh, vẫn là chạy không thoát kiếm pháp biến hóa của Cố Phi. Lại ăn một kiếm, vội vàng lui thân kéo ra cự ly, nhưng thật đáng tiếc cung tiễn thủ này tựa hồ không phải là toàn bộ nhanh nhẹn, phương diện tốc độ cùng Cố Phi so ra, ở cự ly ngắn hoàn toàn không cách nào tạo sự chênh lệch, Cố Phi đuổi kịp thêm một kiếm. Dưới ba kiếm, cung tiễn thủ cuối cùng “Quang” một tiếng bị bắt.

Nhiệm vụ hoàn thành, còn phải trở về giao tiếp. Lần này Cố Phi không dám sơ ý, hướng đại lộ thứ tư đi tới, từng bước một đều là cẩn thận dè dặt. Đợi đến cửa lớn chỗ tuyên bố nhiệm vụ, tả hữu bồi hồi một lúc lâu, kiểm tra quanh đó hết thảy ngóc ngách có thể ẩn thân, không có mai phục.

Về phần nhiệm vụ trong đại sảnh. Cố Phi thấy được số người chơi ra vào không ít, dòng người nhiều lần, tin tưởng cho dù có mai phục thì thoát thân cũng sẽ không quá khó khăn, lúc này mới cất bước đi vào.

Đồng dạng lúc trước đó một lần đến, tạo hình che mặt của Cố Phi chỉ khiến cho người chơi quan tâm một chút tùy ý. Cố Phi không muốn ở đây trì hoãn quá lâu, nhanh chóng trả nhiệm vụ, lãnh lấy một cái mới rồi ly khai.

Đi ở trên đường, một bên chờ đợi tọa độ nhiệm vụ đổi mới, đột nhiên cảm giác được sau lưng có chút khác thường.

Cố Phi mặt không đổi sắc, một bên lưu ý tình huống xung quanh, một bên bước từng bước nhanh hơn, đi đến đoạn giao lộ, đột nhiên chạy thật nhanh. Vọt tới đầu phố kế tiếp, lại chuyển bước chân, ẩn tàng sau một mặt tường.

Một hồi không lâu, Cố Phi thấy được một bóng dáng thân ảnh mảnh dẻ xuất hiện tại đầu phố, nhìn quanh khắp nơi, trông mong tìm kiếm, không ngờ lại là một cô nương.

Cố Phi tỉ mỉ lưu ý trang phục đối phương một chút, không phát hiện tiêu chí của nghiệp đoàn Tiền Trần. Tựa như nghiệp đoàn Tiền Trần kiêu ngạo tồn tại, thành viên mỗi cái đều giống như chỉ sợ người khác không biết mình là thành viên Tiền Trần, mỗi người đem huy chương mang tại nơi chói mắt nhất. Cố Phi trước đó thấy được qua vài tên, không có người nào khác biệt.

Người này, đại khái không phải là người của Tiền Trần! Nếu như là Tiền Trần, không thể chỉ độc thân một người.

Cố Phi nghĩ nghĩ, từ sau tường sau ra. Chẳng qua lòng mang đề phòng, vẫn đem kiếm xách ở sau lưng.

“Cô nương, cô tìm ai vậy?” Cố Phi hỏi.

Cô gái quay lại, thấy được Cố Phi, nhe răng cười nhẹ: “Đã tìm được anh.”

Gầy, thật là quá gầy. Cố Phi nhìn cô gái này, trong lòng chỉ có cảm khái như thế. Chỉ cảm thấy ôm đồm qua đây dứt khoát lưu loát bẻ gẫy mới đã nghiền.

“Cô là ai?” Cố Phi hỏi.

“Liễu Hạ...” Cô gái nói.

“Liễu Hạ cái gì?” Cố Phi hỏi.

“Tôi tên là Liễu Hạ...”

“Tên của cô rất có ý nghĩa.” Cố Phi nói.

“Còn anh?” Liễu Hạ hỏi.

Cố Phi không đáp, xoay ngược lại mà hỏi: “Cô tìm tôi chuyện gì?”

“Bắt anh.” Liễu Hạ nói.

“Bắt tôi?” tay Cố Phi cầm kiếm thật chặt, trong lòng đã tính toán ra bảy tám loại phương thức có thể ở cự ly này một chiêu lấy mạng đối phương.

“27149, không phải là anh sao?” Liễu Hạ cười, “Pháp sư cận chiến đến từ thành Vân Đoan.”

Cố Phi thất kinh, không biết đối phương làm thế nào nhìn thấu thân phận của hắn. Nhưng ngoài mặt vẫn là mặt không đổi sắc: “Tôi không biết cô đang nói cái gì.”

Liễu Hạ lại cười: “Tôi đã lãnh nhiệm vụ, ở trong mắt tôi, mã số 27149 liền lơ lửng trên đỉnh đầu anh.”

Cố Phi giật mình, thoạt nhìn đối phương nói không giả. Vì vậy cũng không tiếp tục giấu diếm, nói thẳng hỏi: “Cô làm sao mà biết được?”

“Tôi đang ở đại sảnh tuyên bố nhiệm vụ tuyên bố, mắt thấy anh 27149 điểm giá trị PK từ 10 đột nhiên biến thành 6, điều này có nghĩa là anh lãnh lấy nhiệm vụ giết một người chơi có giá trị PK 4 điểm, vừa vặn tôi biết thành Nguyệt Dạ có một kẻ có giá trị PK là 4, cho nên liền có chút nghi ngờ anh đang ở đây. Cho nên tôi liền lãnh lấy nhiệm vụ truy nã anh, ở chỗ phát nhiệm vụ đợi xem anh có hay không trở về giao nhiệm vụ. Kết quả, thật sự  đợi được.” Liễu Hạ nói.

Cố Phi thở dài, mang giá trị PK trên người thực sự quá dễ dàng bại lộ thân phận.

“Lúc đó là nghĩ muốn đuổi theo anh, đáng tiếc anh ở bên ngoài bị người Tiền Trần vây quanh. Tôi đã chuẩn bị đi điểm hồi sinh tìm anh, không nghĩ tới anh có thể thoát thân.” Liễu Hạ nói.

“Vận khí tốt mà thôi.” Cố Phi nói.

“Vì vậy tôi liền tiếp tục nhìn chằm chặp giá trị PK của anh, tôi nghĩ, nếu như một hồi có biến động, chứng minh anh lại hoàn thành nhiệm vụ, vậy anh nhất định sẽ lại đến tiếp nhiệm vụ. Kết quả, tôi lại đợi được.” Liễu Hạ nói.

“Cô quá cơ trí.” Cố Phi cười khổ, “Hiện tại cô đuổi kịp tôi.”

“Nếu như tôi không bắt anh. Anh có thể giúp tôi một chút chuyện?” Liễu Hạ nháy nháy mắt nói.

“Giúp cái gì?” Cố Phi hỏi. Đối phương hiển nhiên biết lời mình nói “Không bắt anh” rất không có phân lượng, cho nên nói xong lời này rất tùy ý. Cố Phi hiển nhiên cũng không xem là thật, thuận miệng hỏi câu.

“Tháo khăn che mặt để cho tôi nhìn xem anh có hình dạng gì.” Liễu Hạ nói.

“Không được.” Cố Phi nói không chút suy nghĩ, gần như là vô ý thức đã cất lời cự tuyệt, hắn che giấu tung tích đã thành một loại thói quen.

“Vì sao?” Liễu Hạ hỏi.

“Không có gì.”

“Anh không tháo khăn che mặt, tôi làm thế nào mời anh uống rượu?” Liễu Hạ nháy nháy mắt.

“Vì sao muốn mời tôi uống rượu?” Cố Phi hỏi.

“Ách, bởi vì vừa rồi chuyện tôi thỉnh cầu anh không có đáp ứng, cho nên tôi nghĩ đổi một cái khác.” Liễu Hạ nói.

“...”

“Anh vì sao muốn truy sát cái người đáng thương kia, gọi là Bất Tiếu gì đấy?” Liễu Hạ đột nhiên hỏi.

“Bị người nhờ vả thôi!” Cố Phi nói.

“Vậy anh có thể nhận lời nhờ vả của tôi, cũng đuổi giết một người?” Liễu Hạ nói.

“Không được.” Cố Phi lại từ chối.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play