Cố Phi đơn độc đi trên đường phố, bốn bề vắng lặng. Hắn cảm thấy tẻ nhạt, bèn lấy Ám Dạ Lưu Quang Kiếm ra thưởng thức. Thân là một người tập võ, Cố Phi đối với quần áo các loại có thể không, nhưng đối với vũ khí lại vô cùng yêu thích. Thanh kiếm nầy hắn cảm thấy vô cùng vừa tay, hơn nữa tạo hình cũng rất đúng khẩu vị của hắn, trong hiện thực hắn cũng không gặp qua binh khí vừa ý đến như vậy.
Đang thưởng thức, đột nhiên nghe bên kia đường tiếng bước chân dồn dập hẳn lên, sau đó liền thấy một đám người xuất hiện tại đầu phố, trong tay vung vẩy vũ khí đánh nhau không ngừng. Càng đánh càng hăng, chiến trường từ ngoài đường lớn chuyển sang đường nhỏ bên này, còn có người lớn tiếng thét to: "Đừng để thằng này chạy thoát."
Cố Phi nhíu nhíu mày, mình lười biếng, đi vào cái đường người nọ chỉ. Mà đây cũng không phải đường, kỳ thuật là một con hẻm nhỏ giữa hai dãy nhà, khá hẹp. Đám người này xông lại đây đánh nhau, cả đường đều bị bịt kính. Cố Phi cảm thấy cho dù mình đi tới, bọn họ cũng không dừng lại chờ mình đi qua rồi đánh tiếp đâu.
Quay đầu lại? Cố Phi nhìn nhìn phía sau, một đoạn đường rất dài, liền sinh ra mỏi mệt. Thật sự không muốn quay đầu lại, thế là tay phải cầm kiếm, tay trái rút Viêm Chi Tẩy Lễ ra, tiếp tục đi về phía trước.
Chớp mắt đã chạm mặt, hai bên đánh nhau cũng chú ý tới Cố Phi. Vũ khí cũn hơi có xu thế thả lõng.
Cố Phi đi ngang qua đám người này giống như bọn họ là không khí, mặt cúi xuống đi thẳng qua.
"YAA.A.A..! Coi chừng!" Bên trái có người hô lên, dao găm trong tay hắn vút về phía trước, Cố Phi bị kẹp giữa hai người. Nhưng người này ngoài miệng hô hào coi chừng, vũ khí trong tay lại không hề có ý dừng lại.
Cố Phi cũng không có so đo thái độ của so người này, dao tới thì Viêm Chi Tẩy Lễ bên tay trái đồng thời vung lên, ngăn cản lại, lại tiếp tục đi tới, bước khỏi phạm vi giao thủ giữa hai người này.
"Ah!" Lần này bên phải lại có một tên ra tay, kiếm lớn trong tay hoành xuống.
Loại Chiến sĩ hạng nặng này công kích, Cố Phi cũng không dám đón đỡ. Mà hắn thấy hai người phía trước cũng chém xuống, bèn dừng lại, sau đó rất nhanh tiến về trước một bước, "Xoẹt", thanh kiếm to lớn vung thẳng xuống đầu Cố Phi.
Lúc này thanh kiếm của tên phía sau vừa vặn chặn công kích của người trước, Cố Phi bước nhanh ra khỏi, vừa vặn tránh thoát.
Chớp mắt đã vượt qua ba cặp, Cố Phi cứ như vậy lúc tránh lúc ngăn cản, lúc lại mượn lực, bước chân lúc nhanh lúc chậm, cứ thế mà vượt qua nhóm người đánh nhau.
Ám Dạ Lưu Quang Kiếm và Viêm Chi Tẩy Lễ bỏ trở lại túi, Cố Phi vỗ vỗ ống tay áo, hai tay bỏ vào túi áo, cũng không quay đầu lại mà tiếp tục bước đi.
Hai nhóm người trong con hẻm nhỏ cũng đơ luôn rồi.
Mọi người nhìn nhau, cũng còn chưa hiểu được chuyện gì đã xảy ra.
"Tên kia đi qua rồi hả?" Một người vừa nhìn vũ khí trong tay mình, vừa hoài nghi sự thật này.
" Hình như là đi qua rồi hả?" Có người cũng đồng thời nghi vấn.
"Sao đi qua được?" Có người tiếp tục hoài nghi.
" Hình như là như vậy... Như vậy...rồi sau đó vầy...Ui da..." Người này vốn muốn bắt chước mấy cái động tác của Cố Phi, nhưng lại đột nhiên ôm eo của mình.
"Xảy ra chuyện gì!" Mọi người hỏi.
"Tao bắt chước, mà động tác này khó vãi ra, tụi bây thử coi" Người này kêu gọi.
Thế là mọi người tự mình thử. Kết quả chả ai có thể bắt chước được cả.
"Đau! Đau..." Một đống người ôm eo la ó.
" Chuyện gì thế này?" Một bóng người từ trong không khí hiện ra. Đúng là cái tên đã chỉ đường cho Cố Phi. Bởi vì trạng thái Tiềm Hành làm giảm tốc độ di chuyển, cho nên hắn chỉ có thể từ xa theo dõi Cố Phi, mà càng đi lại càng xa, cho tới đi tới con hẻm nhỏ này, hắn bắt gặp cả đám huynh đệ của mình đang ui da trong này, nên vội vàng hiện thân tra hỏi.
" Tên kia đâu rồi? Tụi bây sao không ngăn lại?" Người này kinh ngạc. Mười mấy huynh đệ, có một nửa giống như là bị thương.
Mọi người đỏ mặt. Việc này nên nói thế nào? Bọn họ trong lúc vô ý bị Cố Phi qua mặt. Thương thế kia là do bọn họ diễn tập lại mà gây ra, nói ra cũng đủ xấu hổ chết.
" Tên kia là nghề nghiệp gì? Có người đánh trống lảng.
" Đúng vậy! Nghề nghiệp gì thế? Hắn có kỹ năng rất cổ quái!" Thấy người ta làm được mà mình lại không làm được, bọn họ đều nhận định Cố Phi nhất định có được kỹ năng đặc biệt.
" Người nọ? Pháp Sư." Người chỉ đường có chút chột dạ.
"Mày không phải giám định không được sao?" Có người nói, "Sao mày biết hắn là Pháp Sư?"
"Thì hắn mặc áo choàng Pháp Sư mà?" Người chỉ đường trả lời.
"Ai nói mặc áo choàng Pháp Sư thì nhất định là Pháp Sư! Tụi tao không ai cảm thấy hắn là Pháp Sư cả!" Có người nói.
" Đúng đúng đúng, không phải Pháp Sư!"
" Hơn nữa, có phải áo choàng Pháp Sư hay không còn không biết, màu đen nha! Mày lúc nãy cũng không giám định được" Có người bổ sung.
Trong trò chơi đến nay hoàn toàn chính xác là chưa xuất hiện áo choàng Pháp Sư màu đen. Các người chơi đều cho rằng Pháp Sư, Mục Sư đều là nghề nghiệp thần thánh, đại biểu Quang Minh, không có nhuộm đen. Màu đen thường đại biểu cho loại như Đạo Tặc, nghề nghiệp lén lút hèn mọn bỉ ổi.
Người chỉ đường cũng không biết phản đối như thế nào, cuối cùng nói: "Không phải áo choàng Pháp Sư vậy thì là cái gì?"
Không có ai đáp, chỉ có người bổ sung: "Trong tay hắn có cầm một thanh kiếm ngầu vãi, tao cũng chưa từng thấy qua"
" Trời ạ, còn nói nhảm cái gì nữa, mau đuổi theo đi!" Có người hô.
" Mau mau, tốc độ lên, hắn đi đường này!" Có người đã móc bản đồ ra luôn.
"Tao chỉ cho hắn đường này, chắc hắn sẽ đi thế này..." Người chỉ đường chỉ chỉ trên bản đồ.
" Nhưng hắn hiện tại đã gặp chúng ta rồi, gặp lại chỉ sợ sẽ nhận ra" Có người nói.
" Xem ra không có biện pháp giả bộ tai nạn ngoài ý muốn rồi, cứ trực tiếp vậy!" Có người nói.
Mọi người gật đầu.
" Che mặt đi!" Có người nói.
Mọi người kích động lấy tấm vải tam giác từ trong túi ra, biểu lộ thành kính.
"Cảm tạ người Cloud City đã nghĩ ra biện pháp che giấu tung tích này, chúng tôi từ nay sẽ nghiêm chỉnh chấp hành, trừ gian diệt ác" Một người nghiêm túc nói.
" Cảm tạ cảm tạ!" Mọi người đồng thanh.
" Đây là lần đầu chúng ta dùng cách này, phải chuyên nghiệp lên, đừng để người từ Cloud City chê cười" Người này nói.
Mọi người lần nữa trịnh trọng gật đầu.
" Rất tốt!" Người này nhìn một vòng các huynh đệ, sau đó từ trong túi móc ra một tờ giấy, trên đó viết một dãy số 27149 rất lớn.
"Đây là nhân vật tông sư khai sáng, tuy chúng ta không biết tên của hắn, không biết tướng mạo của hắn, nhưng hắn một ngày15 điểm PK vẫn mãi trường tồn trong lịch sử, hi vọng hắn phù hộ chúng ta" Người này nói xong, đem tờ giấy đốt lên.
Mọi người hai tay chấp ở trước ngực, yên lặng cầu xin.
Có người phá vỡ yên lặng, giơ tay lên tiếng: "Lão đại, tôi nghe nói người này lúc giết người rơi ra trang bị cũng không có nhặt, hắn và chúng ta giống nhưkhông cùng đường"
" Đừng so đo nhiều như vậy, cứ chấp nhận đi!" Lão đại nói.
Mọi người tiếp tục cầu xin, nghi thức chấm dứt. Cố Phi ở phía trước phát ra một cú hắt hơi vang dội nhất từ trước tới giờ.
"Tụi bây có sao không?" Lão đại hướng mấy người hỏi. Mấy người kia tư thế thống nhất, một tay xách đao, tay kia chống nạnh. Đúng là mấy tên vừa bắt chước động tác của Cố Phi.
"Tụi tôi không có việc gì, lần đầu tiên che mặt hành động, tụi tôi nhất định phải nhất định phải tham gia!" Mấy người tỏ thái độ.
" Rất tốt" Lão đại gật đầu, "Mọi người chuẩn bị, che mặt!"
Lão đại ra lệnh một tiếng, tất cả mọi người che mặt lại.
" Xuất phát! Để cho người chơi Cloud City biết một chút về dân che mặt chuyên nghiệp đến từ Thành Nguyệt Dạ" Lão đại hô lớn.
" Xuất phát! Xuất phát!" Một đám lưu manh khí thế hùng dũng xuất phát. Lão đại lại nhíu nhíu mày, đội ngũ có hơn một nửa là đi xiêu vẹo, tay chống eo, thật sự rất chướng mắt, hình tượng toàn bộ đội ngũ đều bị bọn họ hủy. Nhưng nếu bọn họ đều che mặt, ai cũng không biết, vậy thì còn hình tượng gì nữa?
Che mặt rất tốt đấy chứ, mặt mũi gì cũng không cần phải để ý! Lão đại tán thưởng, vô cùng sùng bái người phát minh ra việc che mặt.
"Để phòng ngừa bất trắc, mình lại che thêm một tấm nữa!" Lão đại lấy một tấm nữa đeo lên, trong nội tâm đắc ý, đây nhất định là diệu chiêu mà người phát minh cũng không nghĩ tới.
Mười mấy người lao ra con hẻm, lập tức làm người chơi trên đường chú ý.
Nhưng hiển nhiên mười mấy người cũng biết che mặt rồi cũng không cần chú ý gì nữa, bơ mấy ánh mắt này, sau đó tiến lên theo lộ tuyến đã vạch ra.
" Đám người này là ai thế?" Có người chơi hỏi.
" Độc thủ dong binh đoàn" Có người trả lời.
"Sao ông biết vậy?"
" Có đeo huy chương dong binh đoàn kìa, tôi nhận ra được" Người này nói.
" Huy chương không gỡ ra, che mặt làm cái khỉ khô gì? Óc tôm à?"
" Đại khái là vậy..."
Đội ngũ tiếp tục đi tới, bỗng nhiên từ bên đường có một người đi ra, vội vàng tiến tới một gã bịt mặt: "Ê Hèn Nhát! Lại đây, ngày hôm qua không phải mày nói cho tao hai cuộn băng sao? Mau cho tao đi!"
"Tao không phải Hèn Nhát!" Thanh âm người này trấn định.
"Tao biết mà, mày là Quyết Không Hèn Nhát chứ gì! Bốn chữ dài quá, kêu hai chữ cho ngắn" Người tới nói.
"Sao mày biết tao?" Quyết Không Hèn Nhát kinh ngạc.
"Tao nhận ra trang bị của mày mà! Đi cùng cái đám này làm gì thế?" Người tới hỏi.
" Lão đại! Tôi bại lộ rồi!" Quyết Không Hèn Nhát thống khổ trong kênh chat.
" Thân là nhất tộc che mặt, lại không che dấu được thân phận của mình. Đồng chí, anh không phải thành viên hợp cách trong dong binh đoàn của tôi." Lão đại lạnh lùng nói.
Sau một tiếng hệ thống nhắc nhở tàn khốc, Quyết Không Hèn Nhát bị đá ra khỏi dong binh đoàn.
"Đậu má! Tao liều mạng với mày!" Quyết Không Hèn Nhát cởi tấm che mặt, lao vào đánh nhau với người nọ.
"Kệ bà hắn, tiếp tục đi tới" Lão đại quát mới tên còn do dự trong dong binh đoàn.
" Lão đại, thấy mục tiêu rồi, ngay ở phía trước" Người đi phía trước báo cáo.
" Phân tán, sao đó bao vây, tuyệt đối không thể để cho hắn tiến vào khu vực an toàn" Lão đại hạ lệnh.
" Go! Go! Go!" Mọi người tản ra, có người hô hào.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT