Cố Phi không hề che giấu võ công của mình. Thân thủ lưu loát, tiết tấu công phòng ngăn ngắn vô cùng trật tự, từng chiêu từng thức được hắn tung ra vô cùng tiêu sái đúng chỗ. Tuy rằng trong công hội Vân Mục không ai biết võ công, nhưng vẫn có thể nhìn ra được, người trước mặt mình, đã luyện nó.

Người có luyện võ sẽ có ưu thế rất lớn khi đánh nhau với người bình thường, thế nhưng, có thể đánh chẳng qua là một người, hai người, ba người thôi, không khả năng đánh bại mười mấy người, đến nỗi trăm tên thì càng xa vời.

Dù tình hình bây giờ, trên thực tế mỗi lần chỉ đối mặt bốn năm người cũng đã không có khả năng. Bởi vì ở trong hiện thực tồn tại vấn đề thể lực. Người thường sẽ không chịu nổi đại chiến liên tiếp không ngừng.

Đến khi dùng hết thể lực, sức lực không còn đủ xài nữa, vậy lại càng không có nữ thần trong lòng đột nhiên xuất hiện bên cạnh bạn, cho bạn một lượng cosmo vô tận để lật ngược tình thế. [1] Vào thời điểm ấy đối thủ chỉ dùng một ngón tay đều có thể đâm bạn đến chết, thân thủ dù tốt cỡ mấy cũng vô dụng.

[1] Tác giả lấy hình ảnh của bộ truyện tranh Áo Giáp Vàng ‘còn có tên khác là Saint Seiya’, đọc thêm giới thiệu tại: https://vi.wikipedia.org/wiki/Saint_Seiya.

Thế nhưng, hoàn cảnh Cố Phi lúc này không phải trong hiện thực, mà là trò chơi.

Trò chơi tuy là cố mô phỏng hiện thực, nhưng có một điều hết sức ảo, đó chính là độ mệt nhọc.

Không nói đến người chơi cần tính liên tục và vui vẻ từ trò chơi, hay công ty game cần tối ưu hoá lợi nhuận, độ mệt nhọc đều là thuộc tính là thuộc tính hết sức không chuẩn xác nhất.

Thứ không chuẩn xác, kết cục sẽ dẫn đến hàng loạt hiệu ứng khác biệt với hiện thực.

Cố Phi lúc này, hoàn toàn không thấy mệt, chỉ có một từ thoải mái.

Nói thẳng thì, cuộc đấu này, bởi cấm dùng kỹ năng, thoạt nhìn không hề kịch liệt, cũng không kích thích, càng không có gì hoa lệ. Viêm Chi Tẩy Lễ của Cố Phi bộc phát ra ánh lửa là thứ tạo ra pháo hoa chập chờn có sắc thái duy nhất.

Các thành viên công hội Vân Mục hiện nay tương đối bí bách. Bởi Cố Phi lợi dụng địa hình hết mức, nhân số một lần xông lên công kích chỉ giới hạn ở bốn người bên họ, chỉ có thêm một người thôi cũng sẽ không thể thi triển quyền cước được.

Mặc dù là bốn người, cũng giới hạn với sử dụng hai loại tư thế chém thẳng hoặc chém nghiêng, đưa tay chém, hay giơ kiếm chặn đều phải cần ba người chen tới lui chuyển lưu không gian lại cho người kia, thực sự quá phiền toái.

Cố Phi vẫn cao giọng đề xướng “Máu đỏ thì lui ra”. Trong lòng rất nhiều người đã đón nhận điều này, chỉ là người thứ nhất muốn rút lui mãi không xuất hiện, mọi người ai cũng muốn giữ thể diện, chỉ có thể cắn răng chịu đựng.

Đối phương không lùi, Cố Phi cũng hết cách, hơn nữa hắn cũng chẳng phải loại người nhân nương tay từ gì cho cam. Nếu là khi Cố Phi vừa mới tiếp xúc trò chơi, cũng sẽ không nảy sinh loại nhắc nhở tốt bụng này. Nhưng bởi vì chơi trò chơi nhiều hơn, trải nghiệm chuyện luyện cấp khổ cực ít gì cũng chút chút, hiểu rõ quan niệm của người chơi bình thường, thế mới quên mình thay bọn họ suy nghĩ như vầy.

Không địch lại được võ công, nên lại có ba người chết trận ở dưới đao Cố Phi.

Ngoài trừ một người mới tiến vào thay thế bổ sung gần đây, ba người còn lại đều máu đỏ hết cả, nhìn chung quanh, kỳ vọng bên người có thằng bạn nào đó có thể thả xuống tính sĩ diện lui ra sau một bước, mình dám cam đoan là đứa hưởng ứng theo đầu tiên.

Chỉ tiếc, vẫn không có.

Trong lòng ba người đều buồn đau giống nhau, cố mà kiên trì. Bất thình lình nghe thấy có người sau lưng nói một câu: “Máu đỏ rồi thì lui xuống đi.”

Tất cả mọi người nghe ra câu ấy là giọng hội trưởng Vân Trung Mục Địch của bọn họ, trong lòng thấy an ủi phần nào.

Vân Trung Mục Địch lúc này đứng ra, lời đã nói không phải là mệnh lệnh, mà là đưa một nấc thang cho mọi người, hơn nữa còn là một bậc thang đủ rộng rãi, nghe lời Vân Trung Mục Địch mà lui xuống, thế thì một chút gánh nặng trong lòng cũng không tồn tại.

Ba người đang ở trong cuộc chiến, lập tức lùi lại.

Người bổ sung chỗ trống mau chóng thế chỗ, chiến đấu lại tiếp tục. Có truyền lời của Vân Trung Mục Địch, không ai liều chết chống. Không thắng nổi võ công, lần lượt lại có hai người rời khỏi, ngay sau đó người bổ sung lại lên.

Vòng tuần hoàn cứ lặp, dần dần, trong đội hình công hội Vân Mục xuất hiện một trận địa đặc thù, ở nơi này tất cả thành viên đều thuộc bộ tộc máu đỏ. Vân Trung Mục Địch nhìn bọn họ, chỉ cảm thấy sứt đầu mẻ trán.

Không nói đến chuyện kỹ năng, cả Vân Trung Mục Địch tự mình ra tay cũng không mạnh hơn so với người khác tới bao nhiêu. Giờ mắt thấy anh em ra trận từng đứa lùi xuống, kiểu gì cũng đến phiên mình xuất trận, đến lúc đó cũng vào tình cảnh y như mọi người, mặt mũi của hội trưởng ném đâu giờ?

Đang lúc buồn bực, một thành viên đã chạy đến bên người Vân Trung Mục Địch mà nói: “Hội trưởng, không thể tiếp tục như vầy nữa.”

“Hử?”

“Thân thủ người kia quá giỏi, không dùng kỹ năng căn bản là cái bẫy mà hắn ta lập đấy, cứ đánh tiếp thế này, chỉ cần bản thân hắn ta không có sai lầm nào, thì không ai có khả năng làm gì được hắn.”

“Tôi biết…” Vân Trung Mục Địch tự nhiên đã hiểu rất rõ điều ấy. Hắn không phải là cũng đang mong đợi Cố Phi có sơ xuất đây sao!

“Hội trưởng, kỳ thực, chúng ta đâu cần hết đợt này đến đợt khác đi lên chém hắn tuần tự như vầy. Hắn công kích không giết ngay được ai, gọi các anh em liều mình ăn công kích rồi cùng nhau xông lên, phía sau hắn là tường, không có đường lui, chút không gian thế kia dám chắc không tránh được, bốn anh em cũng đủ đánh hắn ngã trên mặt đất rồi.”

“Cái này…” Thực ra biện pháp này Vân Trung Mục Địch sớm đã nghĩ đến, chẳng qua cảm thấy biện pháp ấy có chút vô lại, nhất thời còn hơi do dự mà thôi.

Quả nhiên, người này tự đưa ra biện pháp, lại lập tức có kẻ phản đối: “Thế không phải hơi trơ tráo rồi hả?”

“Còn có thể làm gì đây?”

“Nói chung biện pháp này không tốt.”

“Vậy hãy để hội trưởng quyết định đi!” Quả bóng này cuối cùng cũng đá lại cho Vân Trung Mục Địch.

Vân Trung Mục Địch do dự, người nọ lại giựt giây thêm một câu: “Cứ thế đi hội trưởng, người kia quá mạnh mà.”

“Quá mạnh ư…” Vân Trung Mục Địch nghe được ba chữ này, bấy giờ mới phản ứng kịp, liền vung tay lên: “Dừng tay.”

Bốn người tham gia vây công Cố Phi ra tay thế nào cũng không đánh trúng, không phải bị né được thì là bị người ta cầm kiếm đánh chệch đi, đang cảm thấy sầu não lại nghe thấy Vân Trung Mục Địch hô dừng tay, như nhặt được ơn tha thứ to lớn, hết sức vui vẻ dừng tay lại.

“Không cần đánh nữa.” Vân Trung Mục Địch nói, “Cậu rất mạnh!” Một câu khen ngợi vô tình của thủ hạ với Cố Phi, cuối cùng cũng làm cho Vân Trung Mục Địch nhớ tới bọn họ là tại sao phải đánh nhau cùng Cố Phi.

Là vì kiểm tra thực lực của Cố Phi, nhìn xem hắn có phải là người pháp sư mạnh mẽ mặc áo đen che mặt kia hay không.

Lúc này, tuy rằng thân thủ Cố Phi thoạt nhìn không có liên hệ gì với pháp sư áo choàng đen che mặt kia, nhưng đây cũng là một cao thủ rất trâu bò, điểm này là có thể kết luận chắc ăn rồi.

Nếu đã như vậy, tự nhiên không cần tiếp tục đánh nhau, mặc kệ hắn có phải chàng trai áo choàng đen che mặt không, bây giờ Vân Trung Mục Địch chỉ có một suy nghĩ: Lôi kéo.

“Khụ…” Vân Trung Mục Địch hắng giọng một cái, bước lên khen Cố Phi một câu trước: “Thân thủ của người anh em thật không tệ nha, luyện võ sao?”

“Có biết đôi chút.” Đây là một câu trả lời khiêm tốn của tất cả người tập võ.

Đối với điều đó Vân Trung Mục Địch lại không quan tâm mấy, chỉ hỏi: “Người anh em đang ở công hội nào?”

“Trọng Sinh Tử Tinh đấy!” Cố Phi trả lời.

“Cậu thực sự là người kia?” Vân Trung Mục Địch hỏi.

“Đúng vậy!” Cố Phi đáp, mảnh giấy quảng cáo của Vân Mục bay bay trong hết cả thành, Cố Phi thuận tay lượm một tờ, chọc chọc tờ giấy mà nói: “Tôi chính là người này.”

Vân Trung Mục Địch hít sâu, đang chuẩn bị bày ra thế công lôi kéo, đột nhiên nghe thấy có một người la ó một trận: “Làm gì đây, làm gì đây! Nhiều người tụ ở đây làm cái gì?”

Người kia vừa la vừa chen lấn vào bên trong vòng tròn của công hội Vân Mục, ánh mắt đảo qua đảo lại, liếc thấy Cố Phi ở chính giữa vòng tròn, lập tức vui vẻ: “Ồ, là anh à, tôi đang muốn tìm anh đây!”

Cố Phi vừa nhìn, chính là tên Anh Trủng Nguyệt Tử bỉ ổi đứng thứ hai không ai dám xưng nhất.

Vân Trung Mục Địch cũng nhận ra Anh Trủng Nguyệt Tử, chưa nói đến có quan hệ bạn bè sâu sắc không, nhưng ít nhất ở trên đường gặp nhau sẽ dừng bước lại nói chuyện hai ba câu, có thể coi là một đôi bạn trong giai đoạn làm quen.

Vân Trung Mục Địch biết Anh Trủng Nguyệt Tử cũng là một cao thủ được xếp hạng hàng đầu trên bảng đẳng cấp, hơn nữa cũng tổ chức một nhà công hội nhỏ, lúc này nghe thấy hắn đang muốn tìm Cố Phi, trong lòng nhất thời căng thẳng.

Tên này cũng có ý lôi kéo sao?”Vân Trung Mục Địch nghĩ, vội vã bước lên mấy bước, đứng chắn trước mặt Anh Trủng Nguyệt Tử: “Nguyệt Tử, đã lâu không gặp nha!”

“Ồ, lão Mục nè! Sao anh lại ở đây?” Vừa nói vừa đưa mắt nhìn một vòng, hỏi: “Đều là người trong hội anh đi! Đang chơi trò gì vậy?”

Không đợi Vân Trung Mục Địch trả lời, Anh Trủng Nguyệt Tử thấy một vòng người vây quanh Cố Phi tại chân tường, đã hiểu ra được đây là chuyện gì, lập tức vỗ vỗ vai Vân Trung Mục Địch, nói: “Lão Mục nè! Người này tôi quen, nể mặt tôi chút, đừng làm khó anh ta.”

Chợt nghe thấy Anh Trủng Nguyệt Tử nói chuyện nghiêm túc thế, nhất thời Cố Phi không thích ứng được. Thế mà nói giúp thay hắn, thật không coi hắn là người xa lạ.

“Đâu có!” Hai mắt Vân Trung Mục Địch lấp lánh có hồn: “Lúc trước là có chút hiểu lầm thôi, kỳ thực bọn tôi là thật lòng muốn mời người anh em Thiên Lý đây gia nhập vào công hội bọn tôi.”

“Gia nhập vào công hội các anh á?” Anh Trủng Nguyệt Tử giống như nghe được trò đùa buồn cười nhất thế giới, vẻ mặt kinh ngạc vô cùng khoa trương, bước đến khoác vai Cố Phi, giữ đầu vai Cố Phi mà nói: “Thiên Lý chính là người trong giới chúng tôi, cái loại công hôi rách nát của các anh, hắn chắc chắn sẽ không hứng thú đâu.”

Vân Trung Mục Địch nghe vậy lập tức ngớ người. Cái khái niệm “người trong giới” của Anh Trủng Nguyệt Tử là thế nào hắn vẫn hiểu rõ đấy.

Nghĩ tới lúc vừa mới kết bạn với Anh Trủng Nguyệt Tử, Vân Trung Mục Địch cũng giống như đối mặt Cố Phi ngày hôm nay, ra sức mời cậu ta gia nhập công hội Vân Mục. Nhưng Anh Trủng Nguyệt Tử thẳng thắn từ chối, cũng trình bày với Vân Trung Mục Địch thế nào mới là tốt, và hắn vì điều ấy mà quyết tâm phấn đấu không ngừng.

Mà không lâu sau, Vân Trung Mục Địch chợt nghe được cậu ta đã thành lập một công hội có thú vui ác liệt phi thường, tìm kiếm tụ tập một đám người chơi cùng chung chí hướng với cậu ta, từ đó về sau Vân Trung Mục Địch gặp không nhiều nên không lôi kéo cậu ta nữa.

Bây giờ bất thình lình nghe Anh Trủng Nguyệt Tử nói Cố Phi cũng là người đồng đạo, hắn mơ hồ nghĩ đến một chuyện.

Anh Trủng Nguyệt Tử lúc này còn đang bô bô giới thiệu: “Hơn nữa, anh Thiên Lý chính là người xuất sắc trong bọn tôi, một mình xâm nhập công hội đầy người đẹp như Trọng Sinh Tử Tinh, phần khí phách này, thủ đoạn nhường ấy, thực sự khiến bọn tôi hâm mộ cùng kính phục lắm luôn!”

“Đúng rồi!” Vân Trung Mục Địch giác ngộ trong giây lát. Một người lẻ loi xen lẫn trong công hội nhỏ của một đống con gái, rõ ràng là cùng Anh Trủng Nguyệt Tử cá mè một lứa mà! Vì sao mình không nghĩ tới sớm.

Vân Trung Mục Địch nghĩ thông suốt điểm này, nhất thời vẻ mặt thất vọng. Biểu tình nhìn Cố Phi từ thưởng thức đổi thành chỉ tiếc rèn sắt không thành thép. Sau khi khách sáo nói hai câu với hay người, hắn vung tay về phía hội viên Vân Mục: “Chúng ta đi thôi!”

“Ơ! Chờ đã, các người hiểu nhầm rồi!”

“Lầm cái gì mà lầm! Đừng nói nhảm, tôi có việc gấp tìm anh đây!” Anh Trủng Nguyệt Tử kéo Cố Phi lại.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play